
Với lợi thế ngoại hình, Mai nhanh chóng lọt vào mắt Hùng – một giám đốc trẻ, phong thái trưởng thành, đi xe sang và nói năng lịch thiệp. Sau vài buổi hẹn hò, Hùng đã đưa Mai về nhà anh. Căn biệt thự rộng lớn, nội thất sang trọng khiến Mai tin rằng cô đã chạm tay vào “tấm vé đổi đời” mà bấy lâu theo đuổi.
Mỗi lần đến nhà Hùng, Mai đều thấy một bà cụ dáng vẻ quê mùa, mặc bộ đồ nâu đã bạc màu, lúc thì dọn dẹp, lúc thì nấu nướng. Mai gần như không để tâm, cô mặc định đó là người giúp việc. Trước mặt Hùng, cô dịu dàng, lễ phép bao nhiêu thì khi Hùng quay đi, ánh mắt Mai nhìn bà cụ lại lạnh và khinh khỉnh bấy nhiêu.
Một ngày nọ, biết Hùng họp muộn, Mai quyết định tự bắt taxi đến nhà anh để tạo bất ngờ. Bước qua cánh cổng lớn, cô thong thả đi vòng quanh khu vườn, tưởng tượng một tương lai nơi mọi thứ ở đây sẽ thuộc về mình.
Trong bếp, bà cụ đang rửa rau. Thấy Mai, bà vui vẻ nói:
– Cháu đến chơi à? Hùng chắc chưa về đâu.
Mai ngồi xuống, vắt chân, giọng nhạt nhẽo:
– Vâng… bác cứ làm việc đi. À, lau giúp cháu cái bàn này với, bụi quá.
Bà cụ lẳng lặng làm theo. Mai lại tiếp tục ra lệnh:
– Tiện thể, bác pha cho cháu ly nước cam nhé. À, với cả rửa ít hoa quả nữa, cháu đói rồi.
Bà cụ hấp tấp làm theo, tay run khiến vài quả táo rơi xuống đất. Mai cau mày, nói như quát:
– Quê mùa thật. Làm osin mà vụng thế thì bị đuổi lúc nào chẳng biết.
Bà cụ thoáng khựng lại, rồi cúi xuống nhặt táo, im lìm không đáp. Còn Mai thì tựa lưng vào ghế, lướt điện thoại như thể nơi này đã là nhà của mình.
Cánh cửa bật mở. Hùng đứng đó, áo vest còn chưa cởi, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng. Anh đã chứng kiến tất cả.
Giọng anh trầm xuống, đầy thất vọng:
– Mai… em vừa nói gì với mẹ anh vậy?
Điện thoại trên tay Mai rơi xuống nền nhà đánh “cạch”. Cô tái mặt, lắp bắp:
– Mẹ… mẹ anh ạ? Em… em tưởng…
Hùng bước đến, nắm lấy bàn tay chai sạn của bà cụ:
– Đây là mẹ anh. Người suốt đời bán rau ngoài chợ, chắt chiu từng đồng nuôi anh ăn học để anh có ngày hôm nay.
Sắc mặt Mai trắng bệch. Cô sụp xuống, quỳ gối xin lỗi trong tuyệt vọng. Nhưng Hùng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo:
– Anh không chấp nhận sự khinh thường và vô lễ. Chúng ta dừng lại tại đây.
Tối hôm ấy, Mai bước ra khỏi căn biệt thự lộng lẫy mà cô từng mơ trở thành “nhà mình”, đôi mắt đỏ hoe và trái tim nặng trĩu. Con đường phía trước mờ mịt hơn bao giờ hết.
Để rồi lúc ấy, Mai mới thấm thía: nhan sắc có thể giúp thu hút một người đàn ông, nhưng chính sự tử tế và lòng tôn trọng mới là thứ đủ mạnh để giữ chân họ. Còn Hùng – “giấc mơ đổi đời” của cô – đã khép lại ngay khoảnh khắc cô coi thường người mẹ lam lũ của anh.
Tất cả kết thúc chỉ vì một thái độ.