Sau hai năm cưới mà chưa có tin vui, tôi âm thầm đi khám. Bác sĩ nói rằng tôi có vấn đề về nội tiết, khả năng mang thai tự nhiên là rất thấp, gần như không thể. Tôi suy sụp, không dám nói với chồng, chỉ lặng lẽ chịu đựng và tự trách bản thân.
Dù vậy, Bình chưa bao giờ tỏ ra chán nản hay lạnh nhạt. Anh vẫn chăm sóc tôi như ngày đầu, vẫn nắm tay tôi qua từng buổi chiều, vẫn vỗ vai an ủi tôi mỗi khi tôi lặng lẽ khóc trong bếp.
Mọi thứ cứ thế trôi qua… cho đến một ngày, tôi bắt đầu cảm thấy cơ thể mình thay đổi lạ lùng.

Tôi ăn không nhiều, nhưng bụng lại ngày một lớn. Ban đầu tôi nghĩ do mình tăng cân, nhưng những bộ váy cũ không còn vừa nữa. Mỗi khi cúi người, tôi cảm thấy tức bụng, đôi khi còn buồn nôn vào buổi sáng. Lạ lùng nhất là vòng bụng cứ tăng dần, theo kiểu tròn đều như đang mang thai.
Tôi bắt đầu sợ. Liệu có phải do cơ thể có khối u? Hay là căn bệnh nào đó nghiêm trọng? Tôi không dám kể với chồng, vì không muốn anh thêm lo. Nửa đêm, tôi hay giật mình tỉnh giấc, đưa tay sờ bụng và cố nuốt nước mắt vào trong.
Một sáng cuối tuần, tôi giả vờ đi siêu thị rồi lặng lẽ bắt taxi đến bệnh viện phụ sản. Tôi không dám kỳ vọng gì, chỉ mong được kiểm tra để biết chính xác mình đang đối mặt với điều gì.
Sau khi siêu âm, bác sĩ nhìn tôi một lúc rất lâu. Tôi lo đến mức tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Rồi bác sĩ hỏi khẽ:
“Chị từng được chẩn đoán là không thể có con đúng không?”
Tôi gật đầu, môi mím chặt.
Bác sĩ đưa màn hình siêu âm lại gần và mỉm cười:
“Chị ơi, cái bụng to này không phải bệnh… Chị đang mang thai, thai đã được hơn 5 tháng rồi.”
Tôi lặng người.
Toàn thân tôi run lên, nước mắt bỗng chảy tràn mà không có bất kỳ lời nào thoát ra được từ miệng. Tôi ôm bụng, khóc nấc lên như đứa trẻ. Giây phút ấy, tôi hiểu rằng mọi nỗ lực, mọi lần thất vọng, mọi hy vọng tưởng chừng đã cạn kiệt – nay vỡ òa trong một điều kỳ diệu mà tôi chẳng dám mơ đến.
Đứa con tôi tưởng chừng sẽ không bao giờ có được… giờ đang lớn dần từng ngày trong chính cơ thể tôi.
Bác sĩ nói có thể do sự thay đổi nội tiết đột ngột, hoặc một kỳ tích y học hiếm gặp. Nhưng với tôi, lý do gì cũng không còn quan trọng. Chỉ cần đứa bé bình an, chỉ cần nó là của tôi và Bình – như một món quà muộn mà trời ban.
Tôi ra khỏi phòng khám, tay cầm tấm hình siêu âm mà lòng vẫn chưa hết run. Tôi không về nhà ngay mà ghé vào một tiệm bánh ngọt. Tôi chọn chiếc bánh nhỏ, nhờ nhân viên viết lên dòng chữ:
“Chúc mừng ba Bình sắp được làm bố!”
Tối đó, tôi đặt chiếc bánh vào bàn ăn, giả vờ như không có gì khác lạ.
Bình về, thấy bánh thì ngạc nhiên. Anh mở ra, rồi lặng người khi đọc dòng chữ trên mặt bánh. Tôi chỉ đứng đó, tay ôm bụng, nước mắt lăn dài.
Anh bước tới, không nói một lời, chỉ siết chặt tôi vào lòng. Tôi nghe tiếng anh nấc nhẹ:
“Anh đã mong điều này suốt mấy năm qua… Nhưng anh không dám nói, vì sợ em buồn…”
Chúng tôi ôm nhau trong căn bếp nhỏ, nơi từng chứng kiến bao giọt nước mắt, bao hy vọng thầm lặng… và giờ đây là khoảnh khắc hạnh phúc chạm đến tận cùng.
Cuộc sống luôn có những phép màu, nhưng đôi khi, nó đến muộn hơn ta mong đợi.
Điều quan trọng là đừng đánh mất hy vọng – vì biết đâu, hạnh phúc đang lớn lên từng ngày mà ta không hay.