Anh Minh – người chồng mới mất vợ, ngồi thẫn thờ bên bàn thờ, đôi mắt đỏ hoe. Chị Lan qua đời độ;:t ng:;ột vì một cơn đa/u ti//m. Giữa lúc tang gia bối rối, Minh bận rộn lo liệu mọi thứ, từ việc tiếp khách đến chuẩn bị h//ậu s//ự, khiến anh gần như ki///ệt sức.
Sáng ngày đưa ta//ng, Minh tá hỏa nhận ra chiếc điện thoại của mình không thấy đâu. Anh lục tung mọi ngóc ngách, hỏi hết người thân, nhưng không ai biết. “Chắc mình để quên đâu đó,” anh tự nhủ, cố gắng tập trung vào lễ tang. Qu//an t//ài chị Lan được đóng kín, đưa ra ng/hĩa tran/g. Minh, dù đau đớn, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh vì con gái.
Đêm đó, khi chỉ còn hai bố con trong căn nhà lạnh lẽo, Minh nhận được một tin nhắn từ số của chính mình: “Anh Minh, em vẫn ở đây. Đừng để họ l//ừ;;;a anh.” Anh sững sờ, mồ hôi lạnh toát ra.
Điện thoại của anh, anh nhớ ra rồi, có lẽ đã vô tình rơi vào quan tài khi anh cúi xuống nhìn vợ lần cuối trước lúc đóng nắp. Nhưng ai đã gửi tin nhắn này? Chị Lan đã qua đời, điều đó không thể nhầm lẫn – bác sĩ đã xác nhận, giấy chứng t//ử đã được cấp…
Minh đứng bật dậy, tay run run cầm điện thoại, mắt trợn tròn. Trong căn phòng tối, chỉ còn ánh sáng le lói từ đèn hành lang, tin nhắn nhấp nháy trên màn hình:
“Anh Minh, em vẫn ở đây. Đừng để họ lừa anh.”
Tim anh đập thình thịch. Minh nhìn xung quanh, căn nhà im lìm, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở nặng nề của con gái ngủ trên giường. Không có ai, nhưng tin nhắn vẫn hiện ra.
Anh mở lại camera trong điện thoại, kiểm tra lịch sử cuộc gọi – tất cả đều trống trơn. Lục lại ký ức, anh nhận ra khả năng duy nhất: chiếc điện thoại có thể rơi vào quan tài khi cúi nhìn Lan lần cuối. Nhưng ai có thể gửi tin nhắn? Và làm sao cô ấy – người đã qua đời – lại nhắn được?
Nhịp tim Minh dồn dập, lạnh sống lưng. Anh bước tới bàn thờ, tay run run chạm vào khung ảnh Lan. Mùi hương trầm nghi ngút, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập: như thể Lan đang hiện diện, muốn nhắn nhủ điều gì đó.
Anh Minh nhìn con gái ngủ say, thì thầm:
– “Có phải mẹ… vẫn ở bên chúng ta?”
Tiếng gió thổi qua cửa sổ, nhẹ nhàng nhưng khiến cả căn phòng rợn người. Minh biết một điều: câu chuyện chưa kết thúc, và thông điệp từ quá khứ sẽ còn dẫn anh đến những bí ẩn mà anh chưa bao giờ nghĩ tới…
Đêm càng về khuya, căn nhà càng tĩnh lặng. Minh không thể ngủ. Tay vẫn cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Mỗi tin nhắn đến, cảm giác như một bàn tay vô hình chạm vào trái tim anh, khiến nỗi đau mất vợ và sự bất lực dâng lên gấp bội.
Một tin nhắn mới xuất hiện:
“Anh Minh, đừng sợ. Em luôn nhìn thấy anh. Chỉ cần anh tin, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Anh Minh đứng bật dậy, bước ra ban công, gió đêm lạnh buốt. Mọi thứ xung quanh im lặng đến mức tiếng tim đập vang trong tai. Anh tự hỏi: Là ai? Là Lan? Là trò đùa hay hiện tượng siêu nhiên?
Bất ngờ, điện thoại rung mạnh. Anh mở camera trước, muốn xem ai đang nhắn. Nhưng hình ảnh hiện lên là… bóng hình Lan trong bộ áo trắng, mờ ảo, đứng ngay phía sau mình. Minh giật nảy mình, quay lại – trống rỗng. Chỉ còn căn phòng tối, mùi trầm và hơi lạnh thấu xương.
Tin nhắn cuối cùng nhấp nháy:
“Mọi bí mật sẽ được hé lộ. Anh phải tìm ra sự thật.”
Minh biết rằng, chuyện này không đơn giản chỉ là điện thoại rơi vào quan tài. Một bí ẩn từ quá khứ, từ cái chết của Lan, từ những điều chưa bao giờ được kể, đang chờ anh khám phá. Và điều đó sẽ thay đổi tất cả – cuộc sống, nỗi đau, và cả con đường phía trước của anh.
Trong đêm tối, Minh đứng lặng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
– “Mình sẽ tìm ra sự thật, dù phải đối mặt với bất cứ điều gì.”
Sáng hôm sau, Minh quyết định kiểm tra lại mọi vật liên quan đến tang lễ. Anh mở cẩn thận chiếc quan tài dự phòng – nơi đặt di ảnh, giấy tờ và đồ dùng của Lan. Trong hộp gỗ nhỏ, anh phát hiện một tập nhật ký cũ cùng vài tấm hình, ghi chú cẩn thận bằng chữ viết tay của Lan.
Nhật ký hé lộ một bí mật: Lan từng ghi lại những lần cô cảm thấy bất thường, những tin nhắn lạ nhận được, và cả việc cô dự cảm về một tai nạn có thể xảy ra cho bản thân. Minh cảm thấy rùng mình: mọi thứ dường như đã được chuẩn bị từ trước, và những tin nhắn đêm qua – có thể là ý muốn nhắn nhủ cuối cùng của Lan, qua cách nào đó, để cảnh báo con gái và chồng.
Buổi chiều, Minh kiểm tra điện thoại cũ của Lan, và anh phát hiện một ứng dụng nhắn tin bị ẩn, nơi Lan từng gửi những tin nhắn ẩn đến chính mình – như một “kế hoạch” để Minh biết sự thật nếu có chuyện không may.
Khi đọc kỹ từng dòng, Minh hiểu ra: Lan muốn anh nhận ra, đừng bỏ mặc con gái, và phải tìm sự thật về những người xung quanh. Tin nhắn tối qua, bóng hình mờ trên camera – tất cả đều là dấu hiệu để Minh bước vào hành trình khám phá bí mật mà Lan để lại, bảo vệ con gái và khép lại những nỗi đau còn dang dở.
Đêm thứ hai, Minh ngồi cạnh bàn thờ, ánh sáng đèn lờ mờ, cảm giác vừa lo lắng vừa quyết tâm. Anh nhắn lại cho số điện thoại cũ của Lan một dòng duy nhất:
– “Anh hiểu rồi, Lan. Anh sẽ tìm ra sự thật.”
Trong khoảnh khắc đó, Minh nhận ra: đây không chỉ là câu chuyện về mất mát, mà là hành trình đối diện bí ẩn, để kết nối tình cảm còn dang dở và bảo vệ gia đình trước mọi nguy cơ.
Đêm thứ ba, Minh quyết định quay lại ngôi nhà cũ của Lan, nơi cô thường làm việc, viết nhật ký và giữ những bí mật. Căn nhà vẫn vắng lặng, mùi hương trầm còn sót lại, ánh trăng chiếu qua cửa sổ tạo bóng dài u ám.
Anh kiểm tra phòng làm việc, nhìn quanh các ngăn kéo, và phát hiện một chiếc hộp sắt nhỏ, cẩn thận giấu dưới sàn. Mở ra, anh thấy những tờ giấy, thư tay và một USB cũ. Khi bật USB, màn hình hiện ra một loạt video ghi lại những ngày cuối cùng của Lan – cô tự quay để gửi thông điệp cho Minh và con gái.
Trong video, Lan nói với giọng run run:
– “Nếu một ngày mẹ không còn, con hãy tin vào bố. Con sẽ biết sự thật, và mọi bí mật sẽ được hé lộ.”
Minh sững người, tim đập mạnh. Anh nhận ra rằng, những tin nhắn kỳ lạ, bóng hình mờ trên camera – tất cả đều là dấu hiệu Lan để lại để bảo vệ con gái và chồng, vì cô đã cảm nhận được nguy cơ từ những người xung quanh và một tai nạn bất ngờ có thể xảy ra.
Khi xem kỹ từng tờ giấy, Minh phát hiện sự thật gây sốc: Lan đã bị một người trong công ty hoặc xung quanh âm thầm làm hại, khiến cái chết đột ngột không phải hoàn toàn là tự nhiên. Tất cả bằng chứng Lan để lại đều chỉ dẫn Minh tìm ra hung thủ và bảo vệ con gái.
Minh đứng giữa căn phòng, mồ hôi nhễ nhại, mắt đỏ hoe, tay run run cầm USB và thư. Lòng anh vừa đau đớn, vừa căng thẳng tột độ. Anh tự nhủ:
– “Lan, anh sẽ tìm ra sự thật. Không ai có thể làm tổn thương con gái và gia đình em thêm lần nữa.”
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, ánh trăng chiếu vào USB, ánh sáng lung linh như dẫn lối, Minh cảm thấy sức mạnh và trách nhiệm trỗi dậy trong lòng. Đây là lúc anh bước vào hành trình đối mặt với sự thật, bảo vệ gia đình, và khép lại nỗi đau còn dang dở một cách dứt khoát.