Sáng sớm tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, phòng chờ thương gia đông đúc, một người đàn ông mặc vest đen bóng loáng, tay đeo đồng hồ Rolex, chân mang giày Ý đắt tiền, vừa bước vào đã khiến cả khu vực im phăng phắc.
Ông là Trần Hữu N – giám đốc điều hành một tập đoàn bất động sản tiếng tăm. Người quen gọi ông là “Shark N.” vì phong thái ngạo mạn và quen vung tiền.
Khi vừa ngồi xuống ghế massage, ông N chau mày khó chịu vì sàn nhà còn hơi ướt. Thấy một cô nhân viên dọn vệ sinh đang lau gần đó, ông đứng bật dậy, lớn tiếng quát:
“Cô lau kiểu gì mà để nước vương thế này? Tưởng đây là nhà cô à?!”
Không để cô gái kịp phản ứng, ông N bất ngờ giáng một cái tát trời giáng, khiến cây lau nhà đổ kềnh, khăn quàng cổ của cô rớt xuống. Mọi người trong phòng chờ sửng sốt. Cô gái chỉ cúi đầu, lí nhí:
“Tôi xin lỗi…”
Sự việc chưa kịp lắng xuống thì điện thoại của ông N reo vang. Nhìn thấy số của đối tác chiến lược từ Singapore, ông nhếch môi, chỉnh lại cà vạt rồi bắt máy.
Chỉ vài giây sau, sắc mặt ông tái mét như không còn giọt máu. Ông thốt lên giữa phòng chờ:
“Không… không thể nào! Sao lại hủy hợp đồng? Chúng tôi đã ký nguyên tắc rồi mà!”
Đầu dây bên kia lạnh lùng:
“Chúng tôi rất tiếc. Vừa có người gửi cho tôi đoạn video ông hành hung nhân viên sân bay. Và nhân sự đó, ông nên biết, là em gái của Phó Chủ tịch Tập đoàn chúng tôi – người có tiếng nói cuối cùng trong hợp đồng này. Tạm biệt, ông Trần.”
Cả căn phòng chết lặng.
Cô nhân viên lúc nãy đã được người quản lý đưa đi. Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn ông N, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm, rồi khẽ gật đầu như một lời từ biệt không lời.
Lúc đó, ai cũng hiểu – trên đời, đừng bao giờ khinh thường ai chỉ vì họ đang mặc đồng phục, cúi đầu, hay đang lau sàn.
Vì đôi khi… chính họ mới là người quyết định vận mệnh của bạn.