Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót khẽ gõ trên sàn gỗ tạo nên âm thanh quen thuộc. Đồng hồ tường chỉ mười giờ đêm. Ngôi nhà chìm trong im lặng, khác thường đến mức khiến cô khựng lại.
Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới. Ca trực muộn ở bệnh viện vừa kết thúc, cô tranh thủ ghé lấy chiếc đồng hồ mà cô đã đặt khắc tên hai vợ chồng – món quà nhỏ cho chồng, người bạn đời cô từng nghĩ sẽ cùng đi đến cuối con đường. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, cho đến khi cảm giác bất an len lỏi vào tim.
Không tiếng tivi, không mùi đồ ăn khuya. Không cả tiếng Nam gọi từ phòng bếp như mọi khi. Chỉ có bóng tối và sự im ắng lạnh lẽo.
Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác và bước lên cầu thang. Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt ra. Lan khẽ đẩy cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người cô như đông lại.
Nam – chồng cô – đang nằm trên giường, tay choàng qua người một phụ nữ lạ. Cả hai ngủ say, chăn mỏng trượt xuống để lộ bờ vai trần của cô gái kia. Một cảnh tượng như tát thẳng vào mặt Lan, khiến cô phải bấu mạnh vào khung cửa để không khuỵu xuống.
Tim đập dồn dập. Cổ họng nghẹn cứng. Nhưng rồi, thay vì gào lên, đập phá hay làm loạn, một cơn lạnh tràn khắp người cô. Không một tiếng khóc, không một lời trách mắng, chỉ là sự lặng im đến đáng sợ.
Lan lùi bước, đi xuống nhà dưới. Cô kéo một chiếc ghế gỗ, mang trở lên phòng. Tiếng chân kéo ghế, tiếng bước chân nặng nề, nhưng người trên giường vẫn không thức giấc. Lan đặt ghế ngay bên mép giường, ngồi xuống, khoanh tay, mắt nhìn thẳng vào hai kẻ đang phản bội.
Cô ngồi đó – không biết bao lâu – chỉ thấy trong lòng mình như một cuốn phim quay chậm: Mười năm yêu nhau, vượt qua những ngày khó khăn nhất. Mười năm mà cô từng tin là trọn vẹn. Và từng dấu hiệu bất thường trong những tháng gần đây giờ như được xâu chuỗi lại, rõ ràng không thể chối cãi.
Khoảng hai mươi phút sau, Nam cựa mình. Anh mở mắt, mơ màng nhìn quanh, rồi giật bắn khi thấy Lan ngồi đó, như một bóng ma đang đợi anh tỉnh mộng.
“Lan… Em… Sao em về sớm vậy?” – anh lắp bắp, kéo vội chăn che cơ thể. Cô gái kia cũng choàng dậy, mặt tái đi khi thấy Lan, ánh mắt hoảng hốt như kẻ trộm bị bắt quả tang.
“Chị… chị là ai?” – cô ta hỏi, giọng lạc đi.
Lan không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali cũ. Từng chiếc áo sơ mi, từng đôi tất của Nam được cô xếp vào gọn gàng, không chút vội vã.
“Tôi là vợ hợp pháp của người đàn ông đang nằm cạnh cô. Và hôm nay là kỷ niệm mười năm cưới của chúng tôi.” – cô vừa nói vừa gập áo.
Không khí đặc quánh trong phòng. Nam như hóa đá. Cô gái tên Minh – Lan nghe anh gọi thế – cúi mặt, không đáp.
Lan ngước nhìn cô ta: “Cô có biết anh ấy có vợ không?”
Minh lí nhí: “Tôi… Anh ấy nói đã ly thân…”
Lan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khiến cả hai người kia lạnh sống lưng. Cô không nói gì thêm. Khi chiếc vali đã đầy, cô kéo khóa, đặt nó cạnh cửa. Nam bước tới, định nắm tay cô.
“Lan, nghe anh giải thích. Mọi chuyện không như em nghĩ… Anh—”
“Anh nghĩ tôi ngồi đây nửa tiếng chỉ để nghe lời xin lỗi sao?” – Lan ngắt lời, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng rắn như thép.
“Không. Tôi ngồi để chắc rằng mình không làm gì ngu xuẩn. Tôi đã định ném chiếc đồng hồ vào mặt anh. Nhưng giờ tôi thấy… không đáng.”
Cô chỉ tay về phía cửa. “Cả hai ra khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ.”
Nam ngỡ ngàng: “Em không có quyền đuổi anh ra khỏi nhà…”
Lan nhìn anh, ánh mắt lạnh buốt: “Tôi sẽ gọi luật sư ngay đêm nay, và gửi đơn ly hôn đầu tuần. Còn nếu anh không rời đi ngay, tôi sẽ gọi bảo vệ khu dân cư. Tin tôi đi, họ sẽ rất sẵn lòng đưa một người đàn ông phản bội rời khỏi nhà vợ mình giữa đêm.”
Minh vội vã nhặt quần áo, tránh ánh nhìn của Lan. Nam do dự, nhưng ánh mắt cô không cho anh cơ hội. Anh lặng lẽ kéo vali, bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại sau lưng anh – nặng nề và dứt khoát.
Lan ngồi xuống, lần này là để thở. Không giận dữ, không gào khóc. Chỉ là một sự mỏi mệt đến tận xương tủy. Cô cầm điện thoại, gõ từng chữ:
“Chuẩn bị giấy tờ ly hôn. Tôi muốn xong trước cuối tháng.”
Sáng hôm sau, Lan dậy sớm, pha cà phê như mọi ngày. Nhưng lần này, lòng cô không còn nặng nề. Điện thoại sáng lên với hàng loạt tin nhắn từ Nam, nhưng cô không mở. Cô đã chọn xong.
Một tuần sau, Nam đến, đứng trước cửa với bó hoa và lời xin lỗi vụng về. Lan nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ:
“Anh đã có cơ hội rồi, Nam. Và anh đánh mất nó.”
Cô khép cửa. Không cần đợi anh nói thêm điều gì.
Chiều hôm đó, Lan đứng trước gương, chiếc đồng hồ khắc tên hai người vẫn còn trong hộp. Cô đeo thử lên tay, nhìn nó thật lâu, rồi tháo ra, đặt trở lại vào hộp.
“Món quà này không còn người nhận,” cô lẩm bẩm, khép nắp hộp, và quay người bước ra cửa.
Bầu trời tháng Bảy cao và trong. Lan hít một hơi thật sâu. Chặng đường phía trước sẽ không dễ, nhưng ít nhất, đó là con đường của riêng cô – không còn phản bội, không còn đợi chờ vô vọng.
Cô đã chọn chính mình. Và đó là lựa chọn đúng nhất cuộc đời.
Kết truyện: Chọn chính mình là món quà đẹp nhất
Từ sau cái đêm bị đuổi khỏi nhà, Nam cố gắng liên lạc với Lan mỗi ngày. Anh nhắn tin, gọi điện, gửi email, thậm chí viết cả thư tay. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
Còn Minh – cô gái từng nằm bên anh – cũng biến mất không một lời từ biệt. Sau đêm hôm đó, cô chủ động cắt đứt liên lạc. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Nam đã tìm gặp, muốn giữ lại mối quan hệ, nhưng Minh lạnh lùng:
“Tôi không muốn là kẻ phá hoại. Anh lừa tôi. Tôi nghĩ anh đã ly thân. Giờ thì… tôi không muốn dính vào nữa.”
Cô bỏ đi, để lại Nam với khoảng trống lớn hơn anh tưởng. Anh mất vợ, mất người tình, mất luôn cả sự tự trọng từng có.
Lan thì khác.
Từ sau khi ký đơn ly hôn, cô như lột xác. Cô dồn tâm trí vào công việc, bắt đầu nhận thêm những ca khó ở bệnh viện. Sự tận tụy và bình tĩnh của cô khiến cấp trên chú ý. Sau ba tháng, cô được đề cử vào vị trí phó khoa – một bước tiến mà cô từng ngại dấn thân vì gia đình.
Bạn bè bảo Lan rạng rỡ hơn xưa, ánh mắt sáng, giọng nói tự tin, không còn trĩu nặng như trước. Cô bắt đầu tập yoga, đi du lịch cuối tuần, đọc lại những cuốn sách yêu thích đã lâu không mở. Cô không vội yêu ai, nhưng cũng không đóng cửa trái tim – cô đơn, nhưng không cô độc.
Một lần, tình cờ Lan gặp Nam ở quán cà phê gần bệnh viện. Anh ngồi một mình, trông tiều tụy, gầy hẳn đi. Khi thấy cô, anh đứng dậy ngay, định bước đến, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu chào và đi ngang qua.
Không giận, không thù. Chỉ là một người đã đi qua nhau – mãi mãi.
Tối đó, Lan về nhà, mở tủ, thấy lại chiếc hộp đựng đồng hồ. Cô mở ra, ngắm nhìn món quà từng chuẩn bị với cả yêu thương, rồi khẽ thở dài.
Nhưng lần này, cô không buồn.
Cô đã hiểu:
Tình yêu không đủ để giữ một người, nếu người đó không còn muốn ở lại.
Và sự ra đi của họ, đôi khi lại là khởi đầu cho chính mình.
Cô đóng hộp lại, ghi lên dòng chữ: “Món quà của quá khứ.”
Rồi cất nó vào ngăn dưới cùng.
Ngày mai, cô có ca phẫu thuật quan trọng.
Và cuộc sống phía trước đang rộng mở chờ cô bước tiếp – kiêu hãnh, vững vàng.