Từ ngày về làm dâu tôi phát hiện trên người mẹ chồng luôn có mùi lạ, ban đầu tưởng đó là “mùi người già” nhưng lâu dần sinh ng:hi, tôi đưa bà đi khám. Bác sĩ đọc kết quả run rẩy nói…

Tôi về làm dâu nhà họ Trịnh năm tôi 26 tuổi. Mẹ chồng – bà Lự – là người phụ nữ nghiêm khắc, nói năng ít, ánh mắt lúc nào cũng lạnh như sương. Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường. Bà sống trong căn phòng

Tôi về làm dâu nhà họ Trịnh năm tôi 26 tuổi. Mẹ chồng – bà Lự – là người phụ nữ nghiêm khắc, nói năng ít, ánh mắt lúc nào cũng lạnh như sương.

Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.

Bà sống trong căn phòng riêng dưới tầng trệt, không cho ai bước vào. Mỗi lần tôi định dọn dẹp, bà quát:

– Không cần! Cô chỉ việc lo cơm nước, còn phòng tôi tự biết sắp xếp.

Căn phòng ấy lúc nào cũng phảng phất một mùi rất lạ – không phải mùi thuốc, cũng chẳng phải mùi ẩm mốc, mà ngai ngái, tanh tanh, có chút hắc.

Đêm, nhiều lần tôi thấy bà lục đục dậy, cầm chai gì đó đổ vào chậu nước, rồi khóa chặt cửa lại.

Ban đầu tôi nghĩ bà dùng thuốc Đông y. Nhưng mùi ấy ngày càng nặng. Thậm chí quần áo bà mặc cũng ám thứ hương kỳ dị, khiến tôi buồn nôn.

Chồng tôi – anh Hoàng – thì phớt lờ:

– Mẹ anh vẫn vậy. Đừng để ý, bà kỹ tính lắm.

Một hôm, tôi giặt đồ, vô tình thấy trong rổ quần áo của mẹ chồng có vài vệt loang màu nâu sẫm, dính như nhựa. Khi ngửi, tôi rùng mình – mùi đó chính là thứ ám quanh người bà suốt mấy tháng.

Tối đó, tôi nhẹ nhàng hỏi:

– Mẹ ơi, dạo này mẹ có dùng thuốc gì không ạ?

Bà liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng sắc lạnh:

– Sao cô hỏi?

– Con thấy… mùi lạ trên áo mẹ. Con sợ mẹ bị bệnh da liễu…

Bà im lặng, không trả lời.

Từ hôm đó, bà khóa phòng cả ngày, ăn riêng, thậm chí dặn giúp việc:

– Không ai được lại gần tôi.

Nỗi nghi ngờ trong tôi càng lớn. Tôi lén đặt một camera nhỏ ngoài cửa phòng bà.

Hai ngày sau, khi kiểm tra lại, tôi sững sờ: Trong clip, mẹ chồng ngồi giữa phòng, mở tủ gỗ, bên trong là những chiếc lọ thủy tinh chứa chất lỏng đỏ sẫm. Bà dùng găng tay, đổ từng ít ra bát, rồi thoa lên người!

Tôi hoảng loạn. Không biết đó là gì – thuốc? Hay… máu?

Không chịu nổi, sáng hôm sau, tôi lấy cớ đưa bà đi kiểm tra sức khỏe. Ban đầu bà từ chối kịch liệt, nhưng sau khi thấy tôi khóc lóc, bà mới miễn cưỡng đồng ý.

Tại bệnh viện, khi bác sĩ mở vết da trên cánh tay bà để kiểm tra, mùi hắc ấy tỏa ra nồng nặc. Vị bác sĩ cau mày, soi kỹ, rồi bỗng bật dậy, hét lên:

– Gọi bảo vệ! Báo công an ngay!

Cả tôi và bà đều chết lặng.

Hóa ra, chất trên người bà là dung dịch bảo quản xác động vật, dùng trong ngành giải phẫu – chứa lượng formol vượt ngưỡng nguy hiểm.

Bác sĩ nói:

– Bà ấy tiếp xúc lâu như vậy có thể nhiễm độc, nhưng… tại sao một người bình thường lại có thứ này trên người?

Bà Lự im lặng suốt quá trình. Khi công an đến, bà mới thều thào:

– Tôi chỉ… muốn giữ ông ấy lại thôi…

Tại đồn, mọi chuyện dần được hé lộ.

Thì ra, chồng bà – tức bố chồng tôi – từng là giảng viên y khoa, mất vì tai nạn phòng thí nghiệm 20 năm trước. Ngày ông mất, nhà trường chỉ giao lại tro cốt. Nhưng bà không tin – bà nghĩ ông vẫn còn đâu đó, chưa được “yên.”

Từ đó, bà tìm mua hóa chất, bảo quản một phần di vật của chồng – mảnh tay ông bị bỏ lại sau vụ nổ. Bà giấu trong tủ, mỗi đêm thoa hóa chất lên người, nghĩ rằng “làm vậy ông sẽ vẫn bên mình, không phân hủy.”

Tôi rơi nước mắt khi nghe.

Cả đời bà sống cô độc trong nỗi ám ảnh, đến mức bệnh lý. Mùi “lạ” kia chính là mùi của nỗi đau chưa được chôn vùi.

Sau khi được điều trị tâm lý, bà Lự ổn hơn. Trước khi vào viện, bà cầm tay tôi, giọng run:

– Cảm ơn con đã đưa mẹ đi. Nếu không, chắc mẹ sẽ phát điên.

Tôi nắm chặt tay bà:

– Con xin lỗi vì đã từng sợ mẹ. Con không hiểu rằng, đôi khi mùi của nỗi đau còn ám lâu hơn cả thời gian.

Ba tháng sau, bà xuất viện. Chồng tôi – người vốn thờ ơ với mẹ – khóc suốt buổi đón. Anh nói trong nghẹn ngào:

– Con không biết mẹ đã chịu đựng đến mức nào…

Gia đình chúng tôi dọn lại căn phòng cũ. Trong tủ gỗ, vẫn còn một lọ thủy tinh nhỏ chứa tro mịn. Bà bảo:

– Hãy rải nó ra vườn. Ông ấy thích trồng hoa lắm.

Tôi cùng bà rải tro. Từ ngày ấy, mùi hắc biến mất. Thay vào đó là hương hoa nhài – nhẹ và ấm như hơi thở của ký ức.

Đôi khi, những điều ta cho là “kinh hoàng” lại chỉ là một tình yêu chưa được nói ra, một nỗi cô đơn chưa ai chạm tới.

Tôi học được một điều:

Đừng vội sợ hãi điều mình không hiểu. Bởi đôi khi, phía sau những điều kỳ quái là cả một trái tim đã quá tổn thương.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/tu-ngay-ve-lam-dau-toi-phat-hien-tren-nguoi-me-chong-luon-co-mui-la-ban-dau-tuong-do-la-mui-nguoi-gia-nhung-lau-dan-sinh-nghi-toi-dua-ba-di-kham-bac-si-doc-ket-qua-run-ray-noi-d129616.html