Giữa cái nóng oi ả, phần lớn nhân viên đã kéo nhau xuống căng-tin hoặc ra ngoài ăn. Tôi – Thanh, Trưởng phòng Pháp chế kiêm… vợ kín tiếng của Tổng giám đốc Hoàng, quay lại phòng nghỉ riêng để lấy xấp hồ sơ quên trên bàn.
Từ ngày cưới, tôi và Hoàng luôn giữ kín mối quan hệ. Họ hàng, bạn bè biết, nhưng nội bộ công ty thì không. Lý do? Rất đơn giản:
-
Tôi cố tình giấu, không ai nghĩ tôi đã lập gia đình.
-
Tôi làm trong bộ phận ít giao tiếp, ngồi tầng riêng, không có mạng xã hội công khai.
-
Ban điều hành chỉ có ba người biết – theo đề nghị của Chủ tịch, nhằm tránh tiếng “gia đình trị”.
Nhờ thế, suốt ba năm, tôi làm việc yên ổn, Hoàng vẫn giữ hình tượng CEO độc thân lịch lãm.
Cửa phòng khép hờ. Mùi vịt quay thơm lừng hòa cùng tiếng cười khúc khích vang ra. Tôi đẩy nhẹ cửa.
Cảnh tượng khiến tôi khựng lại: Hoàng, vẫn bộ suit phẳng phiu, ngồi đối diện Minh Anh – cô thư ký trẻ. Họ đang đút vịt quay cho nhau, miệng đùa giỡn thân mật như chốn không người.
Minh Anh nhìn thấy tôi trước. Khuôn mặt cô trắng bệch, vội vã lục túi lấy phong bao đỏ, dúi vào tay tôi:
“Chị cầm… coi như phí giữ kín. Sau này em làm… bà Hoàng, em sẽ không quên ơn đâu.”
Tôi nhìn cô, môi cong nhẹ. Tay trái tôi lúc này đã tháo nhẫn bạch kim, bỏ gọn vào túi áo vest.
“Chúc cô sớm toại nguyện.”
Cô thở phào, không hề hay biết: chiếc phong bao không mua nổi sự im lặng của tôi. Và cô cũng chẳng hề biết mình vừa đùa giỡn trước mặt… vợ chính thức của sếp.
Buổi tối – Căn hộ áp mái
Cơm đã dọn sẵn. Hoàng ngồi đọc báo cáo. Anh liếc qua tay tôi.
“Nhẫn đâu rồi?” – anh hỏi, giọng đều đều.
“Chắc… rơi lúc rửa tay,” – tôi đáp, rót trà như chưa có gì xảy ra.
Anh không nghi ngờ, đầu óc hẳn còn đang tính toán thương vụ nào đó. Còn tôi, trong túi áo, phong bao “phí bịt miệng” đã được mở – kèm theo đó là chiếc USB chứa toàn bộ dữ liệu rửa tiền và hợp đồng kê giá mà chính Hoàng giao Minh Anh giữ hộ. Mảnh ghép cuối cùng tôi cần đã đủ.
Sáng hôm sau – Phòng họp HĐQT
07 giờ 30. Tôi đến sớm, đưa USB và bản ghi chú pháp lý cho Chủ tịch. Bộ phận Kiểm soát nội bộ đã âm thầm điều tra ba tháng, đây là chiếc đinh cuối cùng.
Chiều, Hoàng bị mời lên tầng 27. Hai giờ sau, anh bước ra, mặt xám ngoét. Minh Anh chạy theo, lo lắng:
“Sếp ơi… mọi chuyện sẽ ổn chứ?”
Tôi lướt qua, liếc cô:
“Cô sắp thành bà Hoàng rồi đấy. Vui lên.”
Minh Anh khựng lại. Khi thấy tôi đi thẳng vào phòng họp cổ đông, đứng bên Chủ tịch, nét mặt cô đông cứng. Có lẽ lần đầu tiên cô bắt đầu hiểu ra ai mới là người phụ nữ thật sự của sếp.
Một tuần sau – Cuộc họp cổ đông bất thường
Cuộc họp kết thúc lúc 17 giờ. Hoàng bị đình chỉ, tôi chính thức được HĐQT bổ nhiệm làm Quyền Tổng giám đốc, đảm nhiệm điều hành trong thời gian điều tra.
Tôi bước vào văn phòng CEO mới. Minh Anh – giờ quay lại chức thư ký thường – đứng ngây người khi thấy tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt một phong bao đỏ mỏng lên bàn:
“Cảm ơn ‘phí bịt miệng’. Nhờ nó, công ty ta tránh được một cú rửa tiền hàng triệu đô.”
Mặt cô trắng bệch, tay run run. Nhưng không một lời phản kháng.
Hai ngày sau – Đơn xin nghỉ
Minh Anh nộp đơn thôi việc. Không đợi công ty duyệt, cô chủ động thu dọn, chuyển sang chi nhánh tỉnh lẻ cách xa thành phố, với lý do “muốn làm lại từ đầu”.
Đồng nghiệp kháo nhau: “Chắc cô ấy bị kỷ luật.” Nhưng chỉ vài người hiểu: cô ấy ra đi không phải vì sợ – mà vì xấu hổ.
Xấu hổ vì đã tranh chồng người khác mà không hề biết đó là vợ chính thức. Xấu hổ vì từng tự tin “sẽ thay thế”, để rồi nhận ra mình chỉ là con tốt thí.
Một tháng sau – Sảnh tòa nhà
Vụ điều tra kết thúc: Hoàng bị khởi tố. Tài sản cá nhân bị phong tỏa, truyền thông vào cuộc. Anh đứng lặng dưới cơn mưa đầu hạ, nhìn lên logo công ty – nơi giờ đây ghi rõ tên tôi: CEO Nguyễn Thị Thanh.
Tôi bước từ sảnh ra. Anh vội vã chạy đến, mắt đỏ hoe:
“Thanh… tha lỗi cho anh. Anh hối hận rồi. Mình bắt đầu lại được không?”
Tôi nhìn anh, bình thản:
“Muộn rồi. Thứ anh đánh mất… không chỉ là hôn nhân, mà là niềm tin.”
Tôi lên xe. Qua kính sau, tôi thấy anh đứng như tượng, còn Minh Anh – vali kéo lặng lẽ – biến mất ở cổng sau.
Chiếc nhẫn cưới không còn trên tay, nhưng chiếc nhẫn quyền lực – chính là nghị quyết bổ nhiệm có chữ ký của tôi.
Tôi – người phụ nữ bị xem là mờ nhạt – giờ đã là gương mặt sáng nhất tầng cao nhất.
Trời vừa ngớt mưa. Tôi bước vào văn phòng mới. Gió nhẹ thổi qua tán cây lấp lánh giọt nước. Mùi vịt quay và mùi phản bội giờ chỉ còn là ký ức mờ nhạt – trong một câu chuyện tôi đã kết thúc, bằng cách đẹp nhất có thể.