Th:ương x:ót cô gái trẻ có th:ai đi lang thang, bà lão bán cháo tốt bụng gọi cô vào ăn và rồi…

Trời thành phố về đêm lất phất những cơn mưa lạnh. Cơn gió cuối đông cứ như lưỡi dao cắt ngang qua từng lớp áo rách. Ở góc chợ cũ, một bóng người lụm cụm đẩy chiếc xe gỗ ọp ẹp — là bà Bảy, người đã bán súp rong hơn nửa đời người.

Bà từng có gánh súp nổi tiếng, ai ăn rồi đều không quên. Thứ súp nóng hổi, thơm lừng, đậm vị gừng và hành phi, không cần thịt cá nhiều, chỉ bằng rau củ và vài bí quyết nhỏ, bà vẫn khiến người ta ăn một lần nhớ mãi.Nhưng nay, tuổi cao sức yếu, bà không còn bán được nữa. Mắt mờ, tay run, bà sống bằng những gì nhặt được từ bãi rác gần chợ và những suất cơm từ thiện hằng ngày ở mái ấm Thiện Lành.

Ảnh minh họa

Một chiều, bà lê bước đến mái ấm như mọi ngày. Hôm ấy có một đoàn từ thiện phát cháo, cơm, cả súp. Khi bà được phát một chén súp nhỏ, mùi thơm bất chợt khiến bà chết lặng.Một muỗng đầu tiên… nước mắt bà rơi.

“Cái vị này… chính là vị của mình ngày xưa… cái vị mình từng dạy cho con nhỏ đó…”

Bà ngước mắt nhìn cô gái trẻ phát súp. Mắt bà dại đi, nhưng giọng run run đầy tha thiết:

“Con ơi… cho bà hỏi… ai nấu súp này vậy?”

Cô gái, ngạc nhiên nhìn bà.

“Dạ, mẹ con nấu ạ. Con chỉ mang tới chia phần thôi.”

“Mẹ con tên gì…?” — bà nắm chặt tay cô gái.

“Mẹ con có phải… tên là Vy không?”

Cô gái tròn mắt: “Dạ phải. Bà… bà biết mẹ con à?”

Bà nghẹn ngào, đôi tay run run chạm vào chiếc muỗng như chạm vào một mảnh ký ức xa xưa.Hai mươi năm trước, trong một đêm mưa gió, khi bà Bảy còn đẩy xe súp đi bán khuya, bà gặp một cô gái trẻ đang co ro bên mái hiên tiệm tạp hoá.

Cô gái bầu vượt mặt, không có dép, tóc rối bời, quần áo sũng nước. Gương mặt trắng bệch vì lạnh.Bà dừng xe lại, chẳng hỏi han nhiều, đưa cho cô gái tô súp nóng, rồi bảo:

“Vô nhà bà nghỉ đi, mai hãy tính. Đêm nay lạnh lắm.”

Cô gái tên Vy, vừa tròn mười chín, quê tận miền Trung. Bị gia đình từ mặt vì mang thai ngoài ý muốn, cô trốn lên Sài Gòn kiếm sống.

Nhưng không việc, không chỗ trú, cô đã gần như tuyệt vọng.Bà Bảy cưu mang cô suốt mấy tháng trời. Cơm ăn có thể thiếu, nhưng súp là không bao giờ thiếu.

Mỗi sáng, bà dạy Vy cách nấu từng bước — từ cách phi hành sao cho thơm, cách dùng nước hầm rau củ thay vì xương, và cách nêm sao cho vừa lòng người nghèo.

“Món súp này là thứ duy nhất bà có. Nếu mai sau con cần sống, hãy nhớ mà nấu đúng cái vị này. Nó không phải ngon vì thịt cá, mà vì tấm lòng.”

Rồi một buổi sáng, bà đi bán sớm. Khi quay về, Vy đã không còn.Chỉ còn một tờ giấy gấp lại trên bàn gỗ:“Bà ơi, con xin lỗi. Sáng nay mẹ con tới tìm. Họ muốn đưa con về quê.

Con không có số điện thoại của bà, cũng không biết cách liên lạc. Con mang theo món súp, mang theo bài học bà dạy. Con hứa sẽ sống tốt.

Nếu một ngày nào đó, con có thể đền đáp, con sẽ quay lại tìm bà.”Và rồi hai mươi năm trôi qua…Hôm ấy, cô gái phát súp đưa bà Bảy về nhà mình.

Một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp ở quận Tân Bình. Trong bếp, một người phụ nữ trung niên đang rửa rau, tóc cột gọn sau gáy, khuôn mặt vẫn giữ nét hiền lành năm xưa.“Má, có người tìm má nè!” — cô gái gọi lớn.

Người phụ nữ quay lại. Cả hai ánh mắt gặp nhau. Không cần một lời nào. Bà Bảy bật khóc.“Vy…”

“Bà ơi…” — người phụ nữ lao tới, ôm chầm lấy bà trong nghẹn ngào.

Căn bếp nhỏ vang lên tiếng nức nở. Giữa hơi súp thơm nghi ngút, hai người phụ nữ — một già, một trung niên — ôm nhau trong những giọt nước mắt của thời gian, của những điều chưa kịp nói suốt hai mươi năm qua.

“Tại sao con không quay lại sớm hơn?” — bà Bảy hỏi, giọng khàn đặc.

Vy nắm tay bà, ánh mắt rưng rưng:“Con từng quay lại. Nhưng nhà bà bị giải toả. Con không biết tìm bà ở đâu. Con chỉ còn giữ một tấm hình cũ con chụp với bà và công thức nấu súp. Từ đó con mở một quán nhỏ. Đến khi đủ khả năng, con dạy con gái tiếp tục nấu và đi làm từ thiện…

Con vẫn cầu mong một ngày nào đó, bà ăn lại món súp và nhận ra con.”Bà Bảy bật cười trong nước mắt:

“Con gái bà giỏi thật…”

Từ ngày đó, bà Bảy không còn đi nhặt ve chai nữa. Vy đưa bà về sống chung, căn nhà nhỏ luôn ngập mùi súp, nhưng lần này là súp của yêu thương, của đền đáp, của hồi sinh những điều tưởng đã mất.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/thuong-xot-co-gai-tre-co-thai-di-lang-thang-ba-lao-ban-chao-tot-bung-goi-co-vao-an-va-roi-d278348.html