Ngoài sân, nhà trai vừa tới, chú rể Mạnh mặc vest đen bóng, tay đút túi quần, mặt cau có. Mẹ Mạnh bước xuống xe, hất mặt nhìn rạp cưới rồi nói lớn:
– Bố nó đâu, gọi ra đây tôi nói chuyện.
Bố Thủy vội vàng chạy ra cúi chào:
– Dạ chào thông gia, mời chị và mọi người vào nhà uống nước.
Nhưng bà thông gia gạt phắt:
– Uống với chả nước. Tôi nói cho ông biết, con gái ông có bầu trước cưới, làm mất mặt nhà tôi. Hôm nay nếu nó muốn lên xe hoa, tự nó phải bước ra. Nhà tôi không rước đứa con dâu hư hỏng như thế.
Tiếng bà vang lên giữa sân, khách khứa xung quanh im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng gió lùa xào xạc qua tấm phông cưới. Thủy nghe thấy, bật khóc nức nở trong phòng. Mẹ cô hoảng loạn, chạy vào ôm con, còn bố cô đứng chết trân ngoài sân, hai bàn tay siết chặt.
Nhà trai đứng thành hàng dài, ai cũng nhìn với ánh mắt khinh thường. Bà thông gia quay sang con trai:
– Mạnh, mày đứng đấy làm gì? Gọi nó ra đây, tự nó quỳ xin cưới thì tao mới đồng ý cho vào nhà.
Mạnh lúng túng, cúi đầu không nói gì. Ông Toản – bố Thủy – nhìn con rể tương lai, nhìn bụng con gái mình rồi thở dài. Từ nhỏ, Thủy ngoan ngoãn, học xong cấp 3 thì lên thành phố làm công nhân. Gặp Mạnh, nó yêu say đắm, nào ngờ có bầu, gia đình Mạnh lại coi thường. Ông hít sâu, bước vào trong nhà.
Một lát sau, khi mọi người còn đang xì xào bàn tán, ông Toản bước ra. Trên tay ông là sổ đỏ mảnh đất duy nhất ông có, ngôi nhà đang ở cũng dựng trên đất đó. Ông tiến thẳng đến trước mặt bà thông gia, giọng run run nhưng dứt khoát:
– Đây là sổ đỏ nhà tôi. Tôi cho con gái tôi mang sang làm của hồi môn. Còn đây…
Ông quay sang nhìn Mạnh, rút trong túi áo ra một xấp tiền lẻ đã vò nhàu, chỉ chừng vài trăm nghìn, đặt lên bàn lễ:
– Đây là lễ cưới. Nếu các người khinh con tôi vì nó chửa trước, thì khỏi cưới hỏi gì. Tôi chỉ cần nó được yên ổn sinh nở, không cần gả vào nhà coi thường nó. Các người về đi.
Tiếng xôn xao vang lên khắp rạp cưới. Mặt bà thông gia đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ. Chú rể Mạnh tái mét, vội vàng bước lên định giữ bố vợ lại nhưng ông Toản đã quay ngoắt đi vào nhà. Ông ôm con gái vào lòng, khẽ nói:
– Về quê ngoại ở với bố mẹ, con không cần cúi đầu trước ai. Bố nuôi con, nuôi cháu được.
Thủy khóc òa, ôm lấy cha. Mẹ cô cũng bật khóc nức nở. Ngoài sân, nhà trai đứng lúng túng. Bà thông gia định quay đi thì Mạnh giữ tay mẹ, quỳ sụp xuống sân:
– Con xin mẹ. Con xin mẹ đừng làm thế. Con yêu Thủy thật lòng. Nếu mẹ không cho cưới, con cũng bỏ nhà đi.
Bà ta giật tay con trai, quát lớn:
– Mày điên rồi à? Một đứa chửa trước, không có nhà cửa, không nghề nghiệp, lấy nó về chỉ tổ nhục mặt!
Mạnh vẫn quỳ, mặt cắm xuống đất, vai run lên. Thủy nhìn cảnh đó, lòng tan nát. Cô bước ra, giọng khàn đặc:
– Anh đứng lên đi. Em không cần một đám cưới nhục nhã như thế này. Em sẽ tự nuôi con.
Nói rồi cô cởi bỏ chiếc khăn voan trên đầu, đặt vào tay chú rể, quay lưng bước vào nhà. Khách khứa xôn xao, người thương cảm, người phẫn nộ thay nhà gái.
Chiều hôm đó, rạp cưới được tháo dỡ, bóng Thủy lom khom thu dọn bàn ghế cùng cha mẹ. Trời đổ cơn mưa rào, cô ướt sũng nhưng không khóc nữa. Trong lòng cô chỉ còn lại một quyết tâm duy nhất: nuôi con khôn lớn, dạy con biết tự trọng, không bao giờ phải cúi đầu trước kẻ khinh thường mình.
Một tháng sau, người ta thấy Mạnh xách túi về làng, dáng gầy gò, mắt thâm quầng. Anh đứng lặng lẽ trước cổng nhà Thủy, nghe tiếng đứa bé đang máy đạp trong bụng mẹ mà nước mắt lăn dài. Nhưng Thủy không ra mở cửa. Cô đã chọn con đường của mình, dù gian khó, nhưng ít nhất, đó là con đường không có sự nhục mạ hay thương hại.
…
Thời gian trôi đi, bụng Thủy ngày một lớn. Cô nghỉ làm, về quê sống với bố mẹ, thi thoảng lên trạm y tế xã khám thai. Ông Toản dựng lại căn bếp, trồng thêm luống rau sau nhà, sáng nào cũng dậy sớm nấu cháo cho con gái. Mẹ Thủy âm thầm may từng chiếc tã vải, áo sơ sinh treo gọn gàng trên dây phơi, ánh mắt vừa mong ngóng vừa chùng xuống lo toan.
Thỉnh thoảng, Mạnh vẫn lặng lẽ ghé qua. Anh đứng ngoài cổng, để túi đồ trước cửa rồi đi. Có hôm là hộp sữa bầu, có hôm là mấy bộ quần áo trẻ con, thiệp khám thai, đơn thuốc, thậm chí cả bao thư nhét mấy tờ tiền lương làm thêm. Anh không dám bước vào, chỉ gửi mẹ Thủy lời nhắn: “Con biết lỗi. Con chỉ xin được chăm lo cho con của con, dù không được cưới.”
Ban đầu, Thủy không muốn nhận, nhưng dần rồi lòng cô cũng dịu lại. Cô không quên được giọt nước mắt của anh hôm đó, cũng chẳng quên những buổi chiều anh chờ ngoài cổng đứng dưới mưa không che. Đứa con trong bụng đôi lúc đạp mạnh, như nhắc cô rằng, giữa họ còn một sợi dây gắn kết không thể chối từ.
Đến khi con trai chào đời, Mạnh có mặt, ngồi chờ ngoài phòng sinh đến sáng. Thủy không đuổi, chỉ quay mặt vào tường. Nhưng mẹ cô bế đứa bé ra trao cho anh, dặn:
– Làm cha thì phải có trách nhiệm. Con bé không cần danh phận, nhưng đứa nhỏ thì cần cha.
Từ đó, Mạnh thường xuyên lui tới. Anh không bao giờ đòi hỏi điều gì, chỉ xin được phụ giúp, đưa mẹ con đi tiêm, đi khám, thỉnh thoảng bế con ra đồng ngắm trăng. Mỗi lần như thế, Thủy không còn khép lòng như trước, cô cũng dần để anh đi bên cạnh, như một người cha – người đồng hành, không phải một chú rể.
Phía mẹ Mạnh, sau sự cố hôm cưới, chưa một lần dám quay lại. Nghe tin có cháu nội, bà cũng xốn xang, nhưng sĩ diện không cho phép bước chân sang nhà thông gia hụt. Có lần, bà bảo người quen đem ít đồ cho cháu, dặn không được nói ai gửi. Thủy biết, nhưng im lặng.
Khi đứa nhỏ biết lẫy, rồi biết đi, tiếng cười của nó vang khắp sân nhà. Thủy nhìn con chập chững đi về phía Mạnh, tay nắm chặt áo ba, lòng cô mềm lại. Cô không còn giận nhiều như trước. Đôi khi ngồi bên hiên, cô khẽ bảo:
– Nếu anh thật sự thương con, thì hãy là người tốt trước mắt nó. Còn em, cần thời gian.
Mạnh chỉ gật đầu. Anh biết, để được tha thứ hoàn toàn, cần nhiều hơn lời hối hận.
Nhà ngoại cũng không còn ngăn cấm. Ông Toản lặng lẽ pha trà, ngồi cùng con rể hụt mỗi khi anh sang chơi. Không ai nói ra, nhưng ánh mắt đã bớt khắt khe.
Trong làng, người ta bảo:
– Dù không có cưới hỏi, nhưng thằng nhỏ vẫn đủ đầy tình thương. Cũng coi như trời còn có mắt.
Một mái ấm không hoàn hảo, nhưng đang từng ngày được hàn gắn bằng sự nhẫn nại, tình yêu thương và lòng hối cải thật lòng.