Ngày đó, cậu bé Long mới chỉ bảy tuổi, gầy nhom như cọng rơm khô, một chân bị cụ/t đến gối. Cậu ngồi lặng lẽ ở góc sân trường tiểu học xã nghèo, đôi mắt đen sâu hoắm nhìn vô định ra phía cổng. Mưa dầm tê tái, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình dính chặt vào thân người nhỏ xíu, mái tóc rối bời. Không ai dám chắc cậu đã ngồi đó bao lâu. Người ta chỉ biết cha mẹ cậu bỏ đi biệt tích sau một tai nạn khiến cậu mất đi một chân. Họ để lại một mảnh giấy ngắn ngủi trong ngăn bàn lớp 2A: “Chúng tôi không thể lo cho nó nữa.”
Thầy Hùng — giáo viên dạy toán của trường — là người đầu tiên phát hiện ra Long khi thầy đến sớm trực sân. Ánh mắt đứa trẻ làm thầy sững lại. Không khóc, không kêu, không cả oán hận. Chỉ có sự lặng câ/m đến nhức nhối.
Tối hôm đó, Long về nhà thầy.
Cuộc sống không dễ dàng. Thầy Hùng năm ấy đã ngoài bốn mươi, sống độc thân, nhà chỉ có chiếc xe máy cũ, một giá sách đầy ắp, và vài bộ quần áo. Nhưng từ ngày có Long, căn nhà nhỏ như sáng đèn thêm hơi ấm.
Thầy đưa Long đi lắp chân giả. Những lần Long ngã, thầy lại kiên nhẫn đỡ con dậy. Có đêm Long sốt cao, mê sảng gọi mẹ, thầy ngồi suốt bên giường lau trán, nước mắt rơi trong im lặng. Thầy không hỏi về quá khứ của Long, chỉ lặng lẽ bù đắp bằng tình thương như một người cha chưa từng có con ruột.
Long học giỏi. Rất giỏi. Đặc biệt là môn Toán và Lý. Có lần, thầy Hùng thấy Long tháo tung chiếc radio cũ, rồi lắp lại chạy bình thường. Cậu cười toe: “Con muốn mai mốt làm ra những thứ hay ho hơn.”
Từ đó, thầy tìm sách, in tài liệu, hướng dẫn thêm cho Long học về điện tử, máy tính. Hai cha con cùng mày mò, đêm đêm tiếng gõ bàn phím vang trong căn nhà nhỏ giữa làng quê.
Hai mươi năm trôi qua…
Ngày Long nhận giải thưởng quốc tế về sáng chế công nghệ dành cho người khuyết tật, anh đứng lặng trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ không che nổi đôi mắt đỏ hoe. Trên màn hình phía sau, hiện lên hình ảnh chiếc máy tính thông minh hỗ trợ người khuyết tật điều khiển bằng suy nghĩ — phát minh mang tên “Hope One”.
Trong buổi lễ, khi phóng viên hỏi điều gì đã giúp anh vượt qua mọi khó khăn để có được ngày hôm nay, Long chỉ nhẹ nhàng quay đầu về phía dưới hàng ghế khán giả, nơi một người đàn ông tóc đã bạc trắng đang lặng lẽ ngồi:
— “Là thầy tôi. Là cha tôi.”
Thầy Hùng ngồi đó, chiếc áo sơ mi cũ đã bạc màu, bàn tay run run nắm chặt cây gậy gỗ. Ánh mắt ông long lanh, miệng mỉm cười không nói. Dù không phải ruột rà máu mủ, nhưng tình yêu và niềm tin ông dành cho Long suốt hai thập kỷ chưa từng vơi cạn.
Tối hôm đó, trong căn nhà cũ thân thuộc, Long ngồi bên thầy như ngày còn bé. Trên bàn là bức ảnh hai người chụp chung từ thuở Long mới đi được bằng chân giả đầu tiên. Bên cạnh là khung bằng khen và bản thiết kế đầu tiên của “Hope One” — tất cả như minh chứng cho một hành trình không chỉ của nghị lực, mà còn của tình thương không điều kiện.
Thầy Hùng nhìn Long, khẽ nói:
— “Con làm được rồi. Thầy biết con sẽ làm được.”
Long nắm tay thầy, nghẹn ngào:
— “Không có thầy, sẽ không có con của hôm nay.”
Ngoài hiên, mưa xuân lất phất. Không còn là mưa dầm tê tái của một ngày xưa cũ. Giờ đây, đó là cơn mưa của những mầm sống, của hy vọng và của tình người nở hoa lặng lẽ trong bóng dáng một người thầy… đã chọn làm cha.