Thoạt đầu, anh chỉ thoáng động lòng thương. Nhưng rồi, khi cậu bé cúi xuống nhặt giỏ ổi rơi, một vết bớp nhỏ trên vai trái bỗng khiến tim Minh khựng lại. Anh bước đến gần hơn – và ngay khoảnh khắc ấy, anh như nhìn thấy chính mình trong tấm ảnh mẹ vẫn giữ.

Minh khẽ hỏi:
– “Con tên gì thế?”
Cậu bé rụt rè:
– “Dạ, con tên Tùng. Em bán phụ mẹ, chú mua không ạ?”
Giọng nói ấy, ánh mắt ấy, cái cười hơi ngượng ấy – tất cả đều quen thuộc đến kỳ lạ. Minh mua hết sạp trái cây, chỉ để có cớ nói thêm vài câu.
Nhưng khi anh định hỏi tiếp, một người phụ nữ gầy gò, mặc áo khoác cũ vội vã chạy tới kéo tay cậu bé:
– “Tùng, về thôi con!”
Minh quay lại – cả thế giới như dừng lại.
Người phụ nữ ấy chính là Lan – mối tình đầu anh chưa bao giờ quên.
4 năm trước
Lan và Minh từng yêu nhau tha thiết. Cô là sinh viên năm cuối sư phạm, anh là du học sinh ngành công nghệ sắp sang Nhật. Họ hứa chờ nhau, nhưng khi Minh ra nước ngoài, mẹ anh phản đối kịch liệt, cho rằng Lan nghèo, không “môn đăng hộ đối”.
Một ngày, Lan đến nhà tìm anh lần cuối trước khi anh bay, thì mẹ anh ra mở cửa, đưa lại một bức thư chia tay, nói Minh đã dặn thế.
Cô khóc cạn nước mắt mà không hề biết rằng Minh chưa bao giờ viết lá thư ấy.
Sau đó, cô phát hiện mình mang thai. Lan cố gắng giữ đứa bé, âm thầm sinh con, sống trong một khu trọ nhỏ, tránh mọi ánh nhìn phán xét.
Còn Minh, bên kia đại dương, chờ mãi không nhận được thư hồi âm. Anh tưởng Lan đã quên, nên dồn hết sức học tập, lao vào công việc.
Mười hai năm sau, giữa dòng đời tấp nập, họ lại gặp nhau – nhưng giữa họ là một cậu bé với đôi mắt giống hệt Minh thuở nhỏ.
Minh nghẹn ngào:
– “Lan… là em thật sao?”
Cô bối rối, lùi lại một bước:
– “Anh nhận nhầm người rồi…”
Nhưng đôi mắt run rẩy và bàn tay đang siết chặt của cô đã nói thay tất cả.
Minh không ép, chỉ đưa danh thiếp rồi lặng lẽ đi. Nhưng đêm đó, anh không tài nào ngủ được.
Anh lật lại cuốn album cũ mẹ từng giữ – bức ảnh chụp anh năm tám tuổi, với vết bớp nhỏ ở vai trái, hệt như cậu bé Tùng.
Tim Minh nhói lên.
Phải chăng, đó chính là con trai anh?
Vài ngày sau, Minh quay lại khu chợ. Anh mua trái cây, nói chuyện với Tùng, rồi tình cờ biết được mẹ cậu làm thêm ở quán ăn gần đó. Từng mảnh ký ức, từng mẩu đối thoại nhỏ dần nối lại sợi dây năm xưa.
Cuối cùng, anh gặp lại Lan.
– “Anh không cần em phải nói. Anh chỉ muốn biết… Tùng có được đi học đàng hoàng không?”
Lan rưng rưng:
– “Em đã cố, nhưng tiền học kỳ này chưa đóng được…”
Minh lặng lẽ đặt phong bì học phí lên bàn:
– “Anh không thể bù đắp mười hai năm, nhưng ít nhất, anh muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha.”
Lan cúi đầu, nước mắt lăn dài.
– “Anh không có lỗi… Năm đó, người ngăn cản em đến gặp anh chính là mẹ anh. Bà bảo anh sắp cưới người khác. Em tin thật… nên mới đi.”
Minh chết lặng. Mọi uẩn khúc bấy lâu được hé mở, hóa ra chỉ vì một lời nói dối, mà ba cuộc đời rẽ hai ngả.
Từ hôm ấy, Minh thường ghé qua, đưa Tùng đi học, giúp đỡ Lan mở một quầy trái cây nhỏ khang trang hơn. Tùng ngày càng gần gũi, gọi anh bằng “chú Minh”, dù đôi khi cậu ngơ ngác:
– “Chú ơi, sao mẹ cháu cứ khóc mỗi khi chú về vậy?”
Minh mỉm cười, ánh mắt thoáng buồn:
– “Vì mẹ con là người mạnh mẽ, nhưng cũng là người giữ trong lòng nhiều điều chưa kịp nói…”
Một buổi tối, Tùng ngủ sớm. Lan đứng ngoài hiên, nhìn ngọn đèn đường hắt qua khung cửa. Minh đến, nhẹ giọng:
– “Lan, dù muộn, anh vẫn muốn nói… anh chưa từng quên em.”
Lan cười, giọng run run:
– “Em biết… nhưng có lẽ chúng ta nên để mọi thứ đi theo cách bình yên nhất, vì Tùng.”
Minh gật đầu, nhưng trong lòng, anh đã hiểu – tình yêu thật sự không cần danh phận để tồn tại.
Từ đó, họ sống trong mối dây gắn kết kỳ lạ – không còn là người yêu, nhưng là một gia đình nhỏ âm thầm bên nhau.
Minh vẫn tiếp tục công việc, song luôn dành thời gian cho Tùng. Mỗi lần nhìn cậu bé cười, anh lại thấy mình của năm xưa – hồn nhiên, sáng trong, và chưa từng bị cuộc đời làm tổn thương.
Một buổi sáng, cậu bé đưa cho Minh một bức tranh vẽ nguệch ngoạc:
Trên đó là ba người – một người đàn ông, một người phụ nữ, và một cậu bé đang nắm tay họ.
Minh nhìn bức tranh, mỉm cười.
Nắng mới chiếu qua ô cửa, chiếu vào ba người – như thể quá khứ cuối cùng cũng được tha thứ, và tình yêu đã tìm được đường trở về.
..
Tối hôm ấy, khi trở về căn biệt thự yên tĩnh, Minh đứng lặng rất lâu trước khung ảnh cũ treo trên tường – bức ảnh chụp anh và mẹ trong ngày anh lên đường du học.
Ký ức dội về, xen lẫn nghẹn ngào và tức giận.
Anh bước vào phòng khách, nơi mẹ đang ngồi pha trà.
– “Mẹ…” – giọng anh khàn đi – “Con gặp lại Lan rồi.”
Bà ngẩng lên, hơi khựng lại:
– “Lan nào cơ?”
– “Người mẹ từng nói với con là đã đi lấy chồng… Cô ấy không hề lấy ai cả. Cô ấy sinh một đứa bé – cháu nội của mẹ.”
Không khí như đông cứng.
Tách trà trên tay bà run lên, rơi vỡ, nước nóng tràn ra sàn.
Minh nhìn thẳng:
– “Năm đó mẹ đã nói dối. Mẹ đã tự ý viết lá thư chia tay thay con, đúng không?”
Bà im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu, giọng run rẩy:
– “Mẹ chỉ sợ con khổ… Con còn tương lai, còn học bổng, còn sự nghiệp. Còn con bé ấy – nó nghèo, lại mồ côi cha mẹ. Mẹ không muốn con vướng bận…”
– “Vướng bận ư, mẹ?” – Minh cười khổ – “Vì mẹ mà cô ấy đã chịu đựng một mình, nuôi con suốt thời gian qua. Cháu trai mẹ lớn lên trong thiếu thốn tình thương của cả cha lẫn ông bà nội.”
Người mẹ bật khóc, hai vai run bần bật.
– “Mẹ sai rồi… Mẹ không ngờ mọi chuyện lại đến mức này. Con… con dẫn mẹ đến gặp hai mẹ con họ đi, được không?”
Cuộc gặp gỡ của những trái tim biết lỗi
Vài ngày sau, bà theo Minh đến căn nhà nhỏ nơi Lan và Tùng sống.
Khi nhìn thấy người phụ nữ năm xưa, Lan thoáng sững sờ.
Bà cụ tiến đến, nắm tay Lan run run:
– “Bác… xin lỗi con. Năm ấy là bác sai. Bác ích kỷ, sợ mất con trai mình mà quên mất rằng con cũng là người, cũng có trái tim. Những năm qua bác sống trong day dứt. Nếu con không tha thứ, bác cũng hiểu…”
Lan lặng người. Giọt nước mắt rơi xuống.
– “Con chưa bao giờ hận bác. Nếu không có bác sinh ra anh Minh, đã chẳng có thằng Tùng của con hôm nay.”
Hai người phụ nữ – một từng ngăn cấm, một từng chịu tổn thương – giờ lại ôm lấy nhau, nức nở.
Tùng ngơ ngác nhìn, chẳng hiểu hết, chỉ khẽ cười khi thấy mẹ và “bà nội” cùng khóc.
Bầu không khí ấm dần lên như nắng ban mai sau cơn mưa dài.
Ngày ấy, không ai nói thêm lời oán trách – chỉ có sự tha thứ và những giọt nước mắt muộn màng, nhưng chân thành.
Một năm sau
Trong khu vườn nhỏ phủ đầy hoa trắng, tiếng đàn du dương vang lên giữa buổi chiều ấm áp.
Lan khoác trên mình chiếc váy cưới giản dị, ánh mắt long lanh hạnh phúc.
Bên cạnh, Minh nắm tay cô thật chặt, nụ cười bình yên.
Tùng chạy tung tăng phía trước, cầm nhẫn cưới đưa cho cha mẹ, giọng trong veo:
– “Con giao nhiệm vụ xong rồi đó nha!”
Khách mời bật cười. Người mẹ của Minh ngồi ở hàng ghế đầu, mắt ướt nhòe nhưng tràn đầy mãn nguyện.
Bà nhìn Lan, khẽ gật đầu – cái gật đầu của sự chấp nhận, của một tình yêu cuối cùng đã được trở về đúng chỗ.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên. Minh quay sang Lan, nhẹ giọng:
– “Cảm ơn em vì đã không rời đi thêm lần nào nữa.”
Lan mỉm cười, nước mắt khẽ rơi:
– “Cảm ơn anh vì đã tìm lại chúng ta.”
Nắng rơi qua tán lá, phủ lên ba người một thứ ánh sáng dịu dàng.
Không còn quá khứ, không còn lỗi lầm – chỉ còn một mái nhà, một tình yêu, và một đứa trẻ mang nụ cười của cả cha lẫn mẹ.