Suốt hai năm chung sống, tôi chưa một lần dám gửi tiền về cho bố mẹ. Mỗi lần đề cập đến, vợ tôi lại vùng vằng, nói như dội nước lạnh vào mặt:
“Lương được 13 triệu, nuôi con, đóng học, thuê nhà, ăn uống còn chật vật, anh nghĩ mình là đại gia chắc? Ở quê, bố mẹ anh có làm ra đồng nào gửi ngược lên chưa?”
Tôi chỉ biết im lặng.
Mẹ tôi lâu lâu lại gọi điện, giọng nhẹ tênh như sợ làm phiền:
“Không sao đâu con, mẹ với bố còn trồng được mớ rau, nuôi mấy con gà. Lo cho gia đình nhỏ của con đi.”
Nhưng rồi một hôm, mẹ đổ bệnh. Tai biến, liệt nửa người. Tôi hoảng hốt gọi điện năn nỉ:
“Về quê thăm mẹ với anh một chuyến… Anh về một mình cũng được.”
Không rõ vì thương hại hay ngại miệng đời, vợ tôi miễn cưỡng lái xe đưa tôi về, như thể đang làm việc thiện.
Về đến nơi, cô ấy lạnh lùng bước vào, đứng cách giường bệnh của mẹ tôi cả mét, không thắp nhang, không hỏi han, rồi quay sang tôi nói nhỏ:
“Em ra xe ngồi đợi. Xong thì gọi.”
Mẹ nằm đó, tay run run lần mò trong gối, lấy ra một cuốn sổ đỏ dúi vào tay tôi:
“Mai cả nhà lên đông đủ… mẹ tính chia đất chia nhà. Lỡ sau này mẹ đi bất ngờ, lại rối ren.”
Tôi cố nuốt nghẹn. Mảnh đất mẹ đang nằm trị giá hơn 5 tỷ — mặt tiền rộng, sát chợ huyện, ai cũng biết là “miếng ngon”.
Hôm sau, anh chị em họ hàng về đông đủ. Mẹ lần lượt chỉ vào từng người, chia phần rành rọt. Ai nấy đều xúc động gật đầu, không ai tranh giành.
Đến lượt tôi, mẹ bất ngờ đưa ra một cuốn sổ đỏ khác — không phải miếng đất chính, mà là lô mới mua cách đó khoảng một cây số.
Mọi người ngỡ ngàng. Tôi thì sững người. Mẹ nói:
“Cái này mẹ tích cóp mua hồi còn khỏe. Tính để lại cho con út. Nhưng giờ… mẹ đổi ý.”
Mẹ bỗng nhìn thẳng vào vợ tôi:
“Con dâu, lại đây.”
Vợ tôi bước lên, hơi ngẩng mặt, có lẽ nghĩ sắp được khen ngợi. Nhưng mẹ chỉ thẳng mặt:
“Cô có biết suốt hai năm nay, thằng T. không dám gửi nổi một đồng cho tôi vì sợ cô cằn nhằn không? Tôi nằm liệt giường, cô mới chịu về — mà còn đứng đó như người dưng. Cô coi tôi không ra gì thì đừng mong nhận được gì từ tôi.”
Bà quay sang tôi, giọng nghẹn:
“Sổ đỏ này vẫn để lại cho con. Nhưng không phải bây giờ. Bao giờ không còn là vợ chồng — thì con về nhận.”
Cả nhà sững sờ. Vợ tôi chết lặng, mặt tái mét. Tôi cúi gằm, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Kể từ hôm đó, thái độ của vợ tôi thay đổi hoàn toàn. Cô ấy chủ động nấu nướng, hỏi han, xin đón mẹ lên Hà Nội chăm sóc. Nhưng tôi hiểu — mẹ tôi đã quyết rồi. Tấm lòng một khi đã nguội lạnh, đâu dễ sưởi ấm lại bằng vài cử chỉ muộn màng.
…
Thế nhưng có lẽ tôi đã sai khi nghĩ mẹ sẽ mãi không tha thứ.
Vợ tôi sau lần ấy như biến thành một con người khác. Không còn cáu gắt, không còn to tiếng mỗi khi tôi nhắc tới quê. Cô lẳng lặng gọi điện hỏi thăm mẹ, rồi xin tôi cho đón mẹ lên thành phố chữa trị. Ban đầu, mẹ cương quyết từ chối. Nhưng tôi biết, bà vẫn nghe, vẫn âm thầm để lòng mình mềm ra từng chút một.
Vợ tôi dành toàn bộ khoản thưởng Tết để thuê người chăm mẹ tại nhà, rồi tự học nấu các món mẹ thích, mỗi lần về quê đều tự tay xoa bóp chân tay cho bà, vừa làm vừa rơm rớm nước mắt.
Một buổi sáng, mẹ đang ngồi bên hiên nhà, ánh nắng dịu nhẹ phủ lên tấm chăn mỏng trên đầu gối, vợ tôi mang bát cháo nóng đặt xuống, rồi nhẹ giọng nói:
“Mẹ ơi, con sai rồi. Con ích kỷ, nông cạn. Con xin lỗi mẹ. Mẹ đừng giận con nữa…”
Mẹ im lặng hồi lâu. Rồi bất chợt đưa tay vuốt tóc con dâu, bàn tay run rẩy nhưng ánh mắt dịu đi:
“Biết sai, biết sửa… là tốt rồi. Miễn là từ giờ sống cho tử tế.”
Tôi đứng bên, không cầm được nước mắt.
Từ đó, mẹ như người đổi khác. Bà để vợ tôi dìu đi tập vật lý trị liệu, để cô ấy ngồi kể chuyện mỗi tối, còn thỉnh thoảng cười yếu ớt: “Con dâu giờ ngoan lắm rồi…”
Một năm sau, sức khỏe mẹ khá hơn. Một ngày đẹp trời, bà đưa lại cuốn sổ đỏ cũ cho tôi:
“Mẹ giữ lời. Còn vợ con… mẹ nghĩ nên có thêm một cơ hội.”
Vợ tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, ôm chầm lấy mẹ như đứa trẻ vừa được tha lỗi. Tôi nhìn cảnh đó mà thấy lòng nhẹ tênh, như gió quê xoa dịu tháng ngày mỏi mệt.
Có lẽ, lòng người… khi còn biết hối hận và yêu thương, thì vẫn còn cơ hội để yêu thương lại.