Sau 9 năm chung sống, vợ tỉnh dậy lúc nửa đêm rồi sụp đổ vì hành động của chồng

Người chồng luôn khiến vợ tự hào, hãnh diện vì hôn nhân viên mãn hoá ra lại có những bí mật vô cùng kinh khủng…

Tôi và chồng quen nhau từ thời đại học, chúng tôi đều xuất thân từ những gia đình bình thường, chẳng có gì quá nổi bật. Tình yêu của chúng tôi cũng vậy, không phải là tình đầu, không quá nồng nhiệt nhưng lại ổn định và bền bỉ. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi sinh hoạt câu lạc bộ rồi từ những buổi học nhóm, những tin nhắn hỏi bài dần đan xen tin nhắn quan tâm, tình cảm cứ lớn dần. Cả hai cùng trải qua những ngày tháng sinh viên vất vả, tốt nghiệp rồi kết hôn, cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ.

Những năm đầu hôn nhân chẳng hề dễ dàng. Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ xíu, tiền lương hàng tháng chỉ đủ xoay sở qua ngày. Nhưng cả hai vẫn luôn nắm tay nhau cố gắng, động viên nhau. Anh nói với tôi: Rồi sẽ có ngày vợ chồng mình có nhà riêng, có xe, có một cuộc sống tốt đẹp hơn.” Tôi tin anh và chúng tôi cùng nhau phấn đấu.

Thời gian trôi qua, sau 9 năm, chúng tôi đã có tất cả những gì từng mơ ước. Một căn hộ khang trang, một chiếc xe hơi để đưa đón con đi học và quan trọng nhất hai cậu con trai kháu khỉnh. Chồng tôi là một người đàn ông mẫu mực, tuy đôi khi nghiêm khắc quá mức nhưng luôn dành thời gian cho con cái. Tôi từng tự hào về anh vô cùng. Một người đàn ông biết trân trọng gia đình, hiếu thảo với bố mẹ, hết lòng vì vợ con. Tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.

Tôi có thói quen đi ngủ sớm, lại còn ngủ rất ngon.Còn công việc của chồng dạo này yêu cầu anh phải tăng ca khuya nên tôi cũng quen với việc anh ngủ muộn hơn mình. Đêm đó không hiểu sao tôi lại tỉnh giấc giữa chừng, vô thức nhìn sang bên cạnh thì thấy chiếc gối trống không, chồng tôi không có ở đó.

Tôi bước xuống giường, cảm thấy có gì đó là lạ. Nhà tôi yên tĩnh, chỉ có ánh đèn yếu ớt hắt ra từ phòng khách. Tôi bước nhẹ nhàng về phía đó.

Và rồi tôi thấy chồng mình.

Anh mặc đồ ngủ, đeo tai nghe ngồi trên sofa, khuôn mặt sáng lên dưới ánh sáng từ chiếc điện thoại. Ban đầu, tôi còn nghĩ anh đang làm việc hay xem gì đó. Nhưng rồi tôi nghe thấy giọng anh, dịu dàng đến mức xa lạ:

“Anh muốn ở bên em mỗi ngày. Anh chỉ mong ngày mai đến sớm để có thể gặp em. Mai anh sẽ đưa em đi ăn tối nhé.”

Tôi sững người. Không thể nào…

Tôi rón rén tiến đến gần hơn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi đứng ngay sau lưng anh, màn hình điện thoại đập vào mắt tôi. Một cô gái trẻ, không mặc gì trên người, đang cười rạng rỡ với anh.

Thời gian như ngừng lại.

Người chồng mà tôi yêu thương, tin tưởng, người từng hứa hẹn sẽ đi với tôi đến cuối con đường, giờ đây đang nói những lời đó với một người phụ nữ khác. Tôi không biết mình đã quay về phòng bằng cách nào. Chỉ nhớ rằng cả người tôi run rẩy, nước mắt trào ra không kiểm soát. Tôi bị phản bội. Không chỉ là phản bội bình thường mà là kiểu phản bội mà tôi chưa từng tưởng tượng ra trong cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình.

Tôi bật khóc, khóc đến mức nghẹn lại, đến mức cảm thấy bản thân như bị rút cạn tất cả sức lực.

“Ước gì mình chưa tỉnh dậy… Ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng…”

Sáng hôm sau tôi đối mặt với chồng. Anh ta ban đầu còn chối quanh co nhưng khi tôi nói rằng tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, anh ta thở dài rồi bắt đầu giải thích.

“Anh chỉ chơi đùa thôi, không phải tình yêu. Chỉ là thỏa mãn một chút đam mê. Anh không có ý phản bội em, cũng không định bỏ gia đình này.”

Chơi đùa? Đam mê? Tôi bật cười, nhưng lòng thì đau như bị ai xé nát. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn, cùng gây dựng gia đình này. Vậy mà anh ta coi sự phản bội đó là chơi đùa sao? Anh ta hứa hẹn sẽ chấm dứt với cô gái kia, sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Nhưng tôi biết có những thứ một khi đã vỡ thì sẽ không bao giờ lành lại được.

Chín năm hôn nhân tôi đã từng kiêu hãnh về chồng mình biết bao nhiêu, giờ đây tôi lại cảm thấy bản thân như một kẻ ngu ngốc. Tôi không còn sức để tha thứ, không còn đủ dũng khí để tiếp tục nắm tay người đàn ông này đi tiếp.

Tôi quyết định ly hôn. Người ta nói hôn nhân là một con đường dài nhưnnhưng sẽ có lúc bằng phẳng, sẽ có lúc gập ghềnh. Tôi đã từng tin rằng mình và anh sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường đó nhưng hóa ra có những đoạn đường mà dù muốn hay không ta vẫn phải dừng lại.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/sau-9-nam-chung-song-vo-tinh-day-luc-nua-dem-roi-sup-do-vi-hanh-dong-cua-chong-d269885.html