Sau 2 tháng l:y h:ôn, tôi bàng hoàng khi thấy vợ b:ần th:ần ở bệnh viện và sự thật khiến tôi s:ụp đ:ổ…

Tôi tên Nam, 34 tuổi, là một nhân viên văn phòng bình thường với một cuộc hôn nhân tưởng chừng ổn định kéo dài 5 năm.

Vợ tôi — Mai — là một người phụ nữ dịu dàng, không quá nổi bật nhưng luôn khiến tôi thấy bình yên mỗi khi về nhà. Chúng tôi từng có giấc mơ giống như bao cặp đôi khác: mua nhà, sinh con, xây dựng một gia đình nhỏ.

Thế nhưng, sau ba năm cưới, hai lần Mai sảy thai khiến mọi thứ như sụp đổ. Từ khi biết cô khó có khả năng mang thai lại, cuộc sống chung dần trở nên nặng nề. Mai thu mình, ít nói, hay nhìn ra khoảng không như đang cố quên một điều gì đó. Còn tôi — từ cảm thông chuyển dần sang hụt hẫng, rồi mỏi mệt.

Gia đình tôi cũng nhiều lần nói xa gần. Bạn bè lần lượt có con, trong khi tôi vẫn lẩn quẩn với một câu hỏi đau đớn: Liệu chúng tôi có thật sự là một gia đình, nếu mãi mãi không thể có con?

Tôi bắt đầu về muộn, viện cớ công việc. Tránh cơm nhà, tránh ánh mắt buồn bã của Mai, tránh cả chính mình. Những cuộc cãi vã nhỏ dần trở thành thói quen. Không ai nặng lời, nhưng khoảng cách thì mỗi ngày một dài hơn.

Một chiều tháng Tư, sau một trận cãi vã vì chuyện cũ không đâu, tôi nói — trong giây phút mệt mỏi và thiếu suy nghĩ:

— Chúng ta ly hôn đi, Mai.

Cô lặng người, rồi hỏi:

— Anh nghĩ kỹ chưa?

Tôi gật đầu. Dù trong lòng bối rối, nhưng lúc đó tôi nghĩ: Có lẽ rời xa nhau sẽ nhẹ nhõm hơn cho cả hai.

Cô không khóc, chỉ gật đầu lặng lẽ rồi thu xếp đồ trong đêm. Giấy tờ ly hôn được ký nhanh chóng như thể chúng tôi đã chuẩn bị từ trước. Và thế là hết — 5 năm chung sống khép lại bằng một buổi chiều im lặng và tờ giấy A4 vô cảm.

Sau ly hôn, tôi chuyển ra sống một mình. Cuộc sống tưởng như tự do: sáng đi làm, tối uống vài lon bia, xem vài tập phim, thi thoảng hẹn hò qua loa — nhưng kỳ thực tôi sống như một cái bóng.

Không còn ai bật đèn khi tôi về muộn. Không ai nhắc tôi ăn cơm, giặt đồ, hay chừa nước nóng để tắm. Ban đầu, tôi thấy nhẹ nhõm. Nhưng chỉ vài tuần sau, tôi bắt đầu thấy trống rỗng.

Cứ mỗi khi đi ngang khu đồ trẻ con trong siêu thị, tôi lại nhớ đến giấc mơ hai đứa từng bàn: “Nếu con trai thì đặt tên là Nam Anh, còn con gái thì gọi là Mây nhé – vì em thích những ngày trời trong.”

Tôi không biết từ khi nào mình bắt đầu tỉnh giấc giữa đêm, gọi tên Mai trong mơ. Không biết từ bao giờ tôi nhìn vào điện thoại chờ một tin nhắn không bao giờ đến. Tôi nhớ cô. Nhớ đến mức từng nghĩ: “Nếu được quay lại, tôi sẽ không nói câu ly hôn ấy.”

Một ngày nọ, tôi đến bệnh viện Chợ Rẫy thăm người bạn thân vừa phẫu thuật. Khi đi ngang khu khám ngoại trú, tôi bỗng nghe y tá gọi:

— Trần Ngọc Mai, mời vào khám!

Tôi giật mình, quay lại theo bản năng — và thấy Mai.

Cô ngồi đó, mặc đồ bệnh nhân nhạt màu, tóc ngắn hơn hẳn, mặt xanh xao nhưng ánh mắt vẫn quen thuộc. Bên cạnh là túi hồ sơ bệnh.

Tôi tiến lại, tim đập mạnh:

— Mai?

Cô ngẩng lên, có chút bối rối:

— Anh… Nam?

— Em bị sao vậy?

Mai cúi mặt, giọng nhỏ như gió thoảng:

— Em… bị ung thư tuyến giáp. Giai đoạn sớm. Không nguy hiểm lắm, bác sĩ bảo có thể chữa được.

Tôi nghẹn lại:

— Sao em không nói với anh?

— Mình ly hôn rồi, anh còn trách nhiệm gì nữa. Em… cũng nghĩ mình có thể tự lo được.

Tôi không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay lạnh toát và khẽ nói:

— Để anh ở bên em. Không vì trách nhiệm. Mà vì… anh vẫn còn yêu em.

Từ hôm đó, tôi xin nghỉ phép dài hạn. Tôi đưa Mai đi tái khám, mua thuốc, nấu cháo, ghi chú từng lời bác sĩ dặn dò. Cô vẫn mỉm cười, dù đôi lúc yếu ớt. Dù không ai nói ra, nhưng cả hai đều biết: chúng tôi đang quay về với nhau — một cách âm thầm và thật lòng.

Một buổi chiều, khi tôi đang pha trà, Mai nhìn tôi và nói:

— Em đã biết mình bệnh trước ngày anh đề nghị ly hôn.

Tôi chết lặng.

— Sao em không nói?

— Vì em sợ nếu nói ra, anh sẽ ở lại vì thương hại. Em không muốn làm anh bị ràng buộc bởi bệnh tật hay nỗi đau em mang theo. Em biết… anh đã rất mỏi mệt rồi.

Tôi nắm chặt tay cô, lần đầu tiên bật khóc trước mặt người con gái ấy.

— Anh đã sai. Sai vì rời đi khi đáng lẽ phải ở lại. Nếu em tha thứ, mình có thể bắt đầu lại không?

Mai cười. Nụ cười như gió mát sau cơn mưa.

— Em… đồng ý.

Ba tháng sau, Mai hoàn tất xạ trị, sức khỏe ổn định. Căn hộ nhỏ của tôi lại có tiếng nói cười, tiếng máy xay sinh tố mỗi sáng và bát cháo trắng mỗi tối. Cô cười nhiều hơn, tóc bắt đầu mọc dài, và ánh mắt không còn buồn như trước.

Chúng tôi chưa làm đám cưới lại. Nhưng với tôi, việc mỗi sáng được thấy cô bên bếp, mỗi tối được nắm tay cô đi dạo qua công viên gần nhà — đã là điều quý giá nhất.

Một năm sau, chúng tôi chuyển sang một căn hộ khác, nhỏ nhưng có nắng. Trên ban công là những chậu hoa Mai trồng, và trong góc nhà là chiếc xe đẩy em bé mới mua. Vâng — điều kỳ diệu đã đến, sau bao năm tưởng rằng không thể. Cô mang thai tự nhiên, không áp lực, không kỳ vọng — chỉ là món quà nhỏ của định mệnh.

Tôi viết những dòng này vào một buổi chiều bình yên. Mai đang ngủ, tay đặt lên bụng. Tôi ngồi cạnh cô, nắm nhẹ tay vợ mình — người phụ nữ đã từng im lặng chịu đựng, từng buông tay trong nước mắt… và giờ đang sống cùng tôi lần nữa.

Tôi đã từng đánh mất cô. Nhưng lần này, tôi sẽ không bao giờ để lạc mất nữa.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/sau-2-thang-ly-hon-toi-bang-hoang-khi-thay-vo-ban-than-o-benh-vien-va-su-that-khien-toi-sup-do-d294643.html