R:uồng r:ẫy vợ vì nhà nghèo, ai ngờ vừa l:y h:ôn được một phút, chồng s: ốc ng:ất khi thấy nhà vợ đ:ánh xe hơi t:iền t:ỷ đón vợ, người trong xe là…

Khi thẩm phán gõ búa tuyên bố ly hôn, Phong thở phào. Anh ta liếc nhìn Hân – người vợ cũ giờ đã không còn ràng buộc với mình. Cô ngồi lặng im, đôi mắt hoe đỏ, chiếc áo sơ mi đã bạc màu nơi cổ tay, mái tóc búi gọn hờ hững. Trong đầu Phong chỉ hiện lên một chữ: “Phiền.”

Ba năm hôn nhân, Hân không có con. Gia cảnh thì chẳng khá gì – nhà ở vùng ngoại thành, cha mẹ già yếu, em trai vẫn còn đi học. Phong chán ngán. Gần đây, anh ta quen một cô gái trẻ trung, con nhà có điều kiện, đang mang thai. Phong muốn rũ bỏ gánh nặng cũ để xây dựng cuộc đời mới. Anh nói thẳng với Hân vào tối qua:

– Ly hôn đi. Tôi mệt mỏi rồi. Cô chẳng có gì ngoài phiền phức.

Hân không tranh cãi, không khóc, không hỏi một lời. Cô chỉ gật đầu, thu dọn đồ ngay trong đêm. Sáng nay, đến tòa án, cô cũng không níu kéo, không thở than. Chính sự điềm tĩnh ấy khiến Phong khó chịu hơn cả nước mắt. Nhưng anh ta tự nhủ:

“Dù sao cũng xong rồi. Giải thoát rồi. Giờ chỉ cần ra khỏi tòa là có thể gọi cho người mới đi ăn mừng.”

Bước xuống bậc thềm tòa án, Phong móc điện thoại gọi, nhưng chưa kịp nhấn số thì tiếng động cơ xe ô tô khiến anh ngoái lại.

Một chiếc Mercedes S-Class màu đen lướt tới, dừng lại cách tòa vài mét. Cửa trước mở ra, tài xế bước xuống. Bộ vest thẳng thớm, cử chỉ điềm đạm. Ông ta bước tới gần Hân – khi ấy đang lúi húi cho giấy tờ vào túi vải – rồi cúi đầu:

– Thiếu gia đang đợi cô.

Phong cau mày. “Thiếu gia”? Xe sang? Đón Hân?

Hân không nói gì, chỉ gật đầu rồi bước nhẹ về phía xe. Cửa sau mở. Một người đàn ông mặc vest xám ngồi sẵn bên trong, gương mặt sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng nhưng ánh lên nét dịu dàng khi nhìn cô. Anh ta khẽ cúi người, đón lấy túi xách của Hân, đặt gọn sang bên. Giọng trầm ấm:

– Em vất vả rồi.

Phong đứng chết trân, tim đập mạnh. Người đó là ai? Sao Hân lại…?

Qua cửa kính xe, anh thấy người đàn ông ấy đưa tay vuốt nhẹ tóc Hân. Cô ngước nhìn, ánh mắt dịu dàng, giọng nhỏ nhưng rõ:

– Cảm ơn anh đã tới đón em.

Chiếc xe lướt đi trong im lặng, để lại Phong đứng sững giữa bậc thềm nóng hừng hực của buổi trưa.

Một đồng nghiệp nữ chạy theo chiếc xe một đoạn, rồi quay lại nhìn Phong, khẽ lắc đầu:

– Mày đúng là đồ ngốc. Mày tưởng vợ mày nghèo à?

Phong ấp úng:

– Không… chẳng phải… nhà cô ấy ở quê, nghèo lắm mà?

– Nghèo? Căn nhà đó là chỗ ở tạm thôi. Gia đình Hân có mấy công ty bất động sản. Bố cô ấy mất sớm, để lại toàn bộ cho anh trai quản lý. Người ta sống kín tiếng, đâu phải ai cũng thích khoe. Anh trai cô ấy là Lâm Khải – giám đốc tập đoàn K.L. Mày làm ngành này, chẳng lẽ chưa từng nghe tên?

Phong nghe đến đó, mặt cắt không còn giọt máu. Tay buông thõng. Miệng lắp bắp:

– Người trong xe… là anh cô ấy?

– Ừ. Hôm Hân cưới, anh ta đang ở nước ngoài không về được, nên mày chưa từng gặp là phải. Giờ vừa từ Singapore bay về, nghe tin em gái ly hôn là lập tức cho xe đến đón. Người ta cưng em gái như trứng. Hân chỉ không muốn làm lớn chuyện, chứ muốn ép mày ra khỏi công ty cũng dễ. Nhưng cô ấy hiền quá. Tới phút cuối còn giữ thể diện cho mày.

Phong đứng lặng. Mọi âm thanh như rút khỏi thế giới. Anh ta nhớ lại những bữa cơm rau dưa mình chê bai, những lần giễu Hân vì quần áo cũ, những ánh mắt lạnh lùng khi cô nhắc đến gia đình. Anh từng cười nhạt khi Hân nói gửi tiền về quê, từng cho rằng cô sống phụ thuộc, vô dụng.

Anh đâu biết ngày xưa khi yêu, Hân từng đưa anh về nhà – căn nhà nhỏ ở vùng ven ấy không phải vì nghèo, mà vì cô thích sự giản dị, vì mẹ cô không muốn dọn lên thành phố. Còn mảnh đất nơi ấy, giờ đã là khu đô thị mới, giá mỗi nền vài chục tỷ.

Chiếc xe Mercedes đã khuất từ lâu. Nhưng Phong vẫn đứng đó, như bị bóc trần. Không chỉ mất vợ – anh ta mất cả cơ hội bước vào thế giới mà mình hằng mơ tưởng. Quan trọng hơn hết, anh đã đánh mất người phụ nữ tốt nhất đời mình.

Một cơn gió khô nóng thổi qua. Phong khẽ khụy gối, ánh mắt vô định. Người qua đường chỉ thấy một người đàn ông vừa ly hôn, đứng đờ đẫn nhìn theo một chiếc xe sang. Nhưng không ai biết, điều khiến anh ta sụp đổ, không phải chiếc xe. Mà là sự hối hận – đã đến quá muộn.

Cùng lúc đó, bên kia thành phố, trong khoang xe yên ắng, Hân ngồi cạnh anh trai. Cô khẽ lau khóe mắt. Anh trai cô nắm tay, siết nhẹ:

– Em đừng buồn nữa. Từ nay, sẽ không ai làm tổn thương em thêm lần nào.

Hân cười mỉm, mắt vẫn còn đỏ. Nhưng trong lòng, đã nhẹ tênh. Không còn tiếc nuối. Người không biết trân trọng mình, dù có quay đầu cả đời, cô cũng không bước lại.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ruong-ray-vo-vi-nha-ngheo-ai-ngo-vua-ly-hon-duoc-mot-phut-chong-s-oc-ngat-khi-thay-nha-vo-danh-xe-hoi-tien-ty-don-vo-nguoi-trong-xe-la-d295011.html