– “Cứ chờ đấy, tao sẽ cho cả họ nhà mày biết bộ mặt thật của mày.”
Một tháng sau, ông thật sự triệu tập đủ cả hai bên nội ngoại về tận nhà. Mặt đỏ gay vì giận, ông đập mạnh tập ảnh lên bàn, giọng run run mà quát:
– “Đây! Chính mắt tôi bắt gặp, đây là chứng cứ ngoại tình của nó!”
Cả họ nhao nhao, còn mẹ tôi thì vẫn bình thản rót trà, môi mỉm cười nhạt. Nhưng rồi, bà không cãi vã, cũng chẳng van xin. Bà chỉ ngồi lặng, đôi mắt thoáng buồn, như người đã chấp nhận cái án tử cho cuộc hôn nhân này.
Không khí trong căn nhà lúc đó ngột ngạt đến nghẹt thở. Nhưng điều bất ngờ là sau buổi họp họ ấy, bố không ly hôn. Ông chọn cách sống chung – bằng một sự im lặng tàn nhẫn nhất.
Từ ngày đó, gia đình tôi biến thành một ngôi nhà lạnh lẽo. Bố dọn sang phòng sách ngủ riêng, tuyệt nhiên không ăn cơm mẹ nấu. Có đói, ông cũng đi ăn ngoài hoặc chỉ ăn khi tôi nấu. Những ngày cuối tuần từng tràn đầy tiếng cười thì nay, bố viện cớ bận, ra ngoài ăn với bạn, hoặc ngồi hàng xóm nhiều hơn là trở về mái nhà mình.
Đồ dùng trong nhà, nếu không tìm thấy, ông sẽ hỏi tôi hoặc đi mua cái khác, chứ không một lời với mẹ. Thậm chí hôm mẹ tôi ngã xe, trầy xước, được hàng xóm báo tin, bố cũng không chạy đến. Ông chỉ gọi điện cho tôi, lạnh lùng như thể người ngã kia không phải là vợ mình.
Mẹ thì khác. Bà sống trong dằn vặt triền miên. Không còn than vãn, không còn giận dỗi, bà chỉ lặng lẽ chịu đựng sự thờ ơ vô hình mà cay nghiệt hơn bất kỳ lời mắng chửi nào. Bà biết mình sai, biết bản thân yếu lòng, nông nổi nên chẳng dám trách cứ bố. Ngày qua ngày, mẹ sống như người đứng giữa bóng tối, chờ một ánh sáng tha thứ nhưng mãi chẳng thấy.
Trong ký ức tuổi thơ, tôi từng nghĩ mình có một gia đình hạnh phúc. Bố từng bảo: “Một gia đình có hạnh phúc hay không, đến tám phần mười là do người đàn ông.” Lúc đó, tôi tin bố là chỗ dựa, là hình mẫu đàn ông lý tưởng. Nhưng giờ, mỗi bữa cơm vắng tiếng nói, mỗi đêm nghe tiếng cửa phòng sách đóng sập, tôi mới hiểu: có những vết thương không đổ máu, nhưng rỉ máu từng ngày.
Tôi biết mẹ tôi sai. Nhưng tôi cũng biết, bà vẫn yêu bố và khao khát giữ gìn gia đình này. Chỉ có điều, trái tim bố dường như đã hóa đá. Thứ còn sót lại trong ông, có lẽ không phải tình thương, mà chỉ là niềm căm hận.
Và tôi, đứa con đứng giữa hai người, chỉ biết thầm ước giá như có cách nào đưa gia đình trở lại những ngày ấm áp xưa…