Phải nhập viện cấp cứu, người mẹ già s/ững s/ờ khi phát hiện bác sĩ điều trị cho mình – bạn trai con gá//i nuôi lại có v/ết bớt giống hệt con trai thất lạc năm xưa…

Bà Hạnh, 65 tuổi, sống một mình trong căn nhà cấp bốn nhỏ ở ngoại ô Đà Nẵng. Cả đời bà là một chuỗi những tháng ngày lặng lẽ, sau biến cố mất đi đứa con trai duy nhất – bé Long – khi cậu chỉ mới 5 tuổi.

Bà Hạnh, 65 tuổi, sống một mình trong căn nhà cấp bốn nhỏ ở ngoại ô Đà Nẵng. Cả đời bà là một chuỗi những tháng ngày lặng lẽ, sau biến cố mất đi đứa con trai duy nhất – bé Long – khi cậu chỉ mới 5 tuổi.

Năm đó, chợ đông người, bà chỉ buông tay con một thoáng để trả tiền. Khi quay lại, Long đã biến mất giữa biển người. Suốt nhiều năm sau, bà đi khắp nơi tìm con: báo công an, phát tờ rơi, ngồi ở các trại trẻ vô danh… nhưng tuyệt nhiên không một tin tức.

Nỗi đau ấy như một vết cắt âm ỉ, khiến bà chẳng thể mở lòng với ai. Mãi về sau, bà nhận nuôi một bé gái mồ côi tên Linh – chỉ để vơi bớt khoảng trống trong tim. Linh lớn lên thành một cô giáo tiểu học hiền lành, thương bà Hạnh như mẹ ruột. Cô luôn muốn bù đắp cho người mẹ cả một đời chịu mất mát.

Một ngày, Linh kể với bà về người yêu – anh Tuấn, 35 tuổi, bác sĩ nội khoa ở bệnh viện tỉnh. Một người đàn ông điềm đạm, tử tế, được đồng nghiệp kính trọng. “Lần này mẹ đi khám, để anh Tuấn khám cho mẹ nhé,” Linh nói, ánh mắt đầy tự hào.

Hôm ấy, trời u ám. Trong phòng khám, khi Tuấn cúi xuống lật hồ sơ, bà Hạnh sững người. Một vết bớt nhỏ hình ngôi sao sau tai trái anh – vết bớt y hệt của bé Long thuở nào. Cái vết mà bà từng hay hôn mỗi tối ru con ngủ.

Bà run run hỏi:

– Bác sĩ… vết bớt này… anh có từ nhỏ à?

Tuấn ngạc nhiên, gật đầu:

– Dạ có. Từ lúc còn bé cháu đã có. Sao bà hỏi vậy?

Ánh mắt bà Hạnh nhòa lệ. Bà nắm lấy tay anh, lắp bắp:

– Con trai tôi… cũng có vết bớt này… Nó bị lạc cách đây 35 năm. Lúc ấy nó mới 5 tuổi…

Tuấn chết lặng. Anh chưa bao giờ biết cha mẹ ruột là ai. Bố mẹ nuôi chỉ nói nhặt được anh ở một trại trẻ mồ côi. Dù lớn lên đầy đủ, anh luôn cảm thấy mình như thiếu mất điều gì.

Linh, bên cạnh, lặng người rồi lên tiếng:

– Hay… mình thử xét nghiệm ADN?

Một tuần sau, kết quả khiến cả ba bật khóc: Tuấn chính là bé Long năm xưa.

Câu chuyện về vết bớt – sợi dây mỏng manh nhưng bền bỉ – đã đưa mẹ con tìm lại nhau sau hơn ba thập kỷ chia xa.

Một năm sau, đám cưới của Tuấn và Linh diễn ra giản dị nhưng ấm áp. Tuấn dọn về sống gần mẹ. Bà Hạnh từ một người phụ nữ cô đơn, giờ sống những ngày hạnh phúc nhất đời mình – bên con trai và con dâu, trong một mái ấm được viết lại bằng phép màu của định mệnh.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/phai-nhap-vien-cap-cuu-nguoi-me-gia-s-ung-s-o-khi-phat-hien-bac-si-dieu-tri-cho-minh-ban-trai-con-ga--i-nuoi-lai-co-v-et-bot-giong-het-con-trai-that-lac-nam-xua-d294982.html