Nữ tỷ phú giả say thử lòng anh phục vụ, ai ngờ đêm đó anh khiến cô nhớ mãi không quên…

Họ nắm tay nhau đi dọc theo bờ sông, không cần giày hàng hiệu, không cần xe sang, không cần ánh đèn sân khấu.

Ở Sài Gòn, không ai không biết đến Ngọc An, nữ tỷ phú trẻ nhất ngành bất động sản – 32 tuổi, xinh đẹp, sắc sảo, bước đi đến đâu báo chí chụp tới đó. Đàn ông theo đuổi cô nhiều vô kể, nhưng chẳng ai bước qua được lớp băng dày trước trái tim cô.

Không phải vì cô kiêu.
Mà vì cô từng bị phản bội.

Ba năm trước, người đàn ông cô yêu hết lòng đã âm thầm đứng tên tài sản của cô, rồi bỏ cô để cưới con gái của một tập đoàn lớn. Ngày rời đi, hắn ta nói một câu:
“Em có gì ngoài tiền đâu? Anh yêu tiền của em, chứ đâu yêu em.”

Câu nói ấy đủ để biến trái tim Ngọc An thành đá lạnh.

Và từ đó, cô tin: đàn ông tiếp cận cô vì tiền. Tất cả. Không ngoại lệ.

1. Cuộc gặp gỡ bắt đầu từ… một quán bar

Hôm đó, Ngọc An đến bar “Lửa Đêm” – nơi cô hay ghé sau giờ làm để xả stress. Cô không thích uống say, chỉ uống chút cocktail nhẹ. Nhưng tối đó, khi nhìn ly rượu lấp lánh dưới ánh đèn, cô bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ:

“Mình muốn thử xem, có người đàn ông nào giúp mình… chỉ vì mình là một cô gái bình thường không?”

Không tỷ phú.
Không danh tiếng.
Không địa vị.

Chỉ là một cô gái hơi say, ngồi một mình.

Cô tháo vòng cổ kim cương, nhét vào túi. Tháo đồng hồ tiền tỷ, gỡ bớt lớp trang điểm, thậm chí cố tình làm tóc rối nhẹ. Nhìn vào gương, cô trông như một nhân viên văn phòng vừa bị sếp mắng.

Cô đứng dậy đi hơi loạng choạng, cố ý tạo cảm giác “say”.

Và khi bước xuống bậc thềm…

Cô suýt ngã.
Một cánh tay vững chắc kịp thời đưa ra đỡ.

Đó là Lâm, 27 tuổi, phục vụ tại quán – gương mặt hiền, ánh mắt ấm nhưng hơi buồn, sống mũi cao, làn da rám nắng khỏe mạnh. Anh mặc áo phục vụ bình thường, không có gì nổi bật ngoài một điều:

Ánh mắt anh không hề nhìn vào cơ thể cô. Anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.

“Cô ơi, cô ổn không?”

Ngọc An lảo đảo thêm chút cho giống thật, nhưng Lâm đã nhẹ nhàng đỡ lấy khuỷu tay cô.

“Có cần tôi gọi taxi không? Hôm nay cô uống hơi nhiều rồi.”

 

Cô mím môi, cố nói giọng hơi lạc:
“Không… tôi tự về được.”

Lâm lắc đầu: “Tôi thấy không ổn đâu. Cô đi kiểu này ngã cái là nguy hiểm lắm.”

Rồi không đợi cô đồng ý, anh lấy áo khoác của mình phủ lên hai vai cô:
“Trời đêm lạnh. Cô khoác tạm nhé.”

Ngọc An choáng váng.
Từ lâu rồi… không ai đối xử với cô như vậy.
Không vụ lợi. Không tâng bốc. Không dè chừng.

Chỉ đơn giản là… tử tế.

2. Anh đưa cô về phòng – nhưng không như cô tưởng

Lâm dìu cô ra taxi, nhưng cô đột nhiên nói địa chỉ một khách sạn gần đó thay vì nhà mình. Cô muốn thử xem anh ta có “ý đồ” không.

Đến nơi, cô loạng choạng bước vào phòng rồi ngã xuống giường. Lâm đứng ở cửa.

“Cô nằm nghỉ chút đi. Tôi xuống lễ tân mua nước cho cô.”

Không như những kịch bản cô từng trải qua, anh không lao tới cưỡng hôn, không cố đụng chạm, không xem cô như cơ hội.

Khi anh quay lại, cô nằm nghiêng, vạt váy hơi xộc xệch để lộ bờ vai trắng. Anh lập tức quay mặt đi, kéo tấm chăn đắp lại rồi nói:

“Tôi để nước và thuốc giải rượu ở đây. Cô uống rồi ngủ trước đi. Tôi đi về.”

Cô mở mắt nhìn anh:
“Anh không định… làm gì tôi sao?”

Lâm nhíu mày:
“Cô say rồi, đừng nói lung tung. Tôi mà lợi dụng cô… thì tôi còn là đàn ông nữa không?”

Cô bật cười nhẹ.
Cổ họng nghèn nghẹn.

Cô nói một câu tưởng chừng đơn giản nhưng chứa đầy sự thăm dò:
“Anh đúng là… khác người.”

Anh chỉ phẩy tay:
“Tôi không phải người hoàn hảo. Nhưng tôi biết đâu là ranh giới.”

Khi cửa phòng khép lại, Ngọc An nằm im lặng rất lâu.
Vài giọt nước mắt rơi xuống gối.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô… cảm nhận được sự an toàn từ một người đàn ông.

3. Sự thật cô không ngờ: Anh phục vụ nhưng có học vị ngang CEO

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy trên bàn:

một ly nước chanh mới
một hộp cháo nóng
và một tờ giấy nhắn:
“Nhớ ăn cho đỡ đau bụng. Có gì cần tìm tôi ở quán. – Lâm”

Cô vội thay đồ, chạy xuống quán bar – tìm Lâm.

Ở góc quán, anh đang bưng bê, lau bàn, phục vụ khách. Không ai nhận ra anh tối qua vừa chăm sóc một “nữ tỷ phú” trá hình.

Ngọc An lại gần:
“Lâm.”

Anh ngẩng lên, mỉm cười:
“Hôm nay cô đỡ hơn chưa?”

Cô nhìn đôi bàn tay anh – thô ráp, chai sần.
Một người như vậy… sao lại tử tế đến thế?

Cô hỏi:
“Tại sao anh làm phục vụ?”

Lâm hơi bất ngờ:
“Tạm thời thôi. Tôi từng du học, học ngành tài chính. Nhưng ba tôi mất đột ngột, mẹ tôi bệnh, tôi phải nghỉ việc ở công ty để chăm. Giờ làm ở đây kiếm thêm.”

Ngọc An chết lặng.

Anh phục vụ…
Nhưng bằng cấp và tri thức của anh không hề thua kém những giám đốc cô làm việc cùng.

Cô chợt nhận ra:
Không phải ai ăn mặc giản dị, làm nghề tay chân là kém cỏi.
Và không phải ai có bằng cấp cao, mặc vest sang trọng là tử tế.

4. Hai người tiến gần – nhưng cô che giấu thân phận

Họ gặp nhau nhiều hơn.
Cô thường đến bar chỉ để nhìn thấy anh – nhìn dáng anh lau bàn, cởi tạp dề, cột lại tóc – tất cả đều khiến cô cảm thấy bình yên.

Lâm không bao giờ hỏi cô làm nghề gì.
Cũng không cố tán tỉnh.

Chỉ đơn giản là đối xử tử tế với cô như một người bạn.

Nhưng chính điều đó khiến Ngọc An sợ.

Cô sợ một ngày anh biết cô là tỷ phú… rồi anh sẽ biến mất, hoặc trở thành một người khác.

Cô từng chứng kiến điều đó quá nhiều lần.

5. Twist: Anh đã biết cô là tỷ phú – ngay từ đầu

Một buổi tối, Ngọc An hẹn Lâm ra công viên gần sông Sài Gòn. Cô định nói hết: danh tính thật, tài sản thật, địa vị thật… để xem anh phản ứng thế nào.

 

Nhưng khi cô chưa kịp mở lời, Lâm thở dài:

“An, tôi có chuyện phải nói.”

Cô ngạc nhiên.
Giọng anh nghiêm túc lạ thường.

“Tôi biết… cô là ai.”

Trái tim cô như rơi xuống đất.
“Anh… biết từ khi nào?”

“Ngay tối đầu tiên.” – Lâm nói, mắt không tránh né.
“Cô thay quần áo hiệu nhưng quên tháo nhẫn kim cương. Tôi nhận ra ngay.”

Ngọc An tái mặt:
“Vậy mà anh vẫn… đối xử với tôi như bình thường?”

Lâm cười buồn:
“Vì tôi không muốn cô nghĩ tôi tiếp cận cô vì tiền. Tôi biết cô đã bị tổn thương. Tôi không muốn trở thành một gã đàn ông nữa khiến cô thất vọng.”

Ngọc An nghẹn lại:
“Vậy… anh nghĩ gì về tôi?”

Lâm nhìn thẳng vào mắt cô:

“Cô cô đơn. Và mạnh mẽ đến đáng thương.”

Cô bật khóc.
Tiếng khóc không thể kìm nén được nữa.

Lâm bước tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô run rẩy tựa vào vai anh như tìm được nơi nương tựa sau bao năm chống chọi một mình.

“An…” – anh nói khẽ – “tôi không quan tâm cô có bao nhiêu tiền. Tôi chỉ quan tâm… cô có hạnh phúc hay không.”

Câu nói ấy… như chiếc chìa khóa mở toang trái tim cô.

6. Twist lớn nhất: Anh từ chối tiền của cô – nhưng nhận thứ cô không ngờ

Một tháng sau, Ngọc An đề nghị:

“Anh để em hỗ trợ anh mở lại dự án tài chính mà anh bỏ dở nhé? Em đầu tư, anh điều hành.”

Lâm lắc đầu:
“Không. Nếu em cho tiền, mối quan hệ này sẽ biến dạng. Anh không muốn phụ thuộc vào em.”

Cô chết lặng.

Bao năm qua, chưa từng có người đàn ông nào từ chối tiền của cô.

Nhưng Lâm… làm điều đó một cách thẳng thắn, kiêu hãnh và bản lĩnh.

Cô hỏi:
“Vậy anh muốn gì?”

Lâm nhìn cô thật lâu.
Gió sông thổi làm mái tóc cô bay nhẹ.

Anh nói:

“Anh muốn… em cho anh cơ hội được ở bên cạnh, nhưng không phải vì tiền. Mà vì trái tim em.

Ngọc An nhìn anh, đôi mắt ngấn nước.

Và lần đầu tiên sau nhiều năm đau đớn, cô mỉm cười hạnh phúc.

Cô thì thầm:

“Em đồng ý.”

7. Lời kết: Đêm ấy – không phải vì cô giả say, mà vì anh thật lòng

Họ nắm tay nhau đi dọc theo bờ sông, không cần giày hàng hiệu, không cần xe sang, không cần ánh đèn sân khấu.

Chỉ cần… nhau.

Ngọc An nhận ra:

Đêm cô “giả say” để thử lòng đàn ông… tưởng chỉ là trò đùa.
Nhưng chính đêm đó lại dẫn cô đến người mà cả đời cô khó quên.

Không phải vì anh cứu cô.
Không phải vì anh từ chối tiền của cô.
Mà vì anh cho cô thứ cô chưa từng có:

Một tình yêu không dính dáng đến danh phận.
Một cái ôm thật sự ấm.
Một người đàn ông xem cô là người – chứ không phải ví tiền biết đi.

Và đôi khi, hóa ra điều khiến người ta nhớ mãi…
không phải là sự giàu có, không phải là những đêm xa hoa.

Mà là khoảnh khắc một trái tim được chạm đến – đúng lúc nó tổn thương nhất.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/nu-ty-phu-gia-say-thu-long-anh-phuc-vu-ai-ngo-dem-do-anh-khien-co-nho-mai-khong-quen-d340317.html