Nhà chồng cho đất, nhà đ:ẻ cho 2 t:ỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến b:án, không ngờ lại dính cái b:ẫy…

Ngày tôi cưới, ai cũng bảo tôi là người phụ nữ có phúc. Nhà chồng khá giả, bố mẹ chồng lại thương con trai, sẵn lòng tặng cho một mảnh đất gần mặt đường lớn làm của hồi môn. Bố mẹ tôi – tuy chẳng dư dả – vẫn gom hết tiền tiết kiệm, rồi bán đi một mảnh vườn quê, trao cho tôi 2 tỷ để xây tổ ấm mới.

Tôi từng tin, chỉ cần hai bên gia đình đồng lòng vun vén, thì vợ chồng trẻ chúng tôi sẽ yên ổn bắt đầu cuộc sống. Nhưng mọi chuyện đâu dễ như mơ.

Ngay từ khi khởi công, bố mẹ chồng đã thể hiện rõ ai mới là “chủ nhà thật sự”. Dù mảnh đất mang tên chồng tôi, nhưng từ bản vẽ, vật liệu, đến từng viên gạch nhỏ đều phải qua ý kiến họ. Tôi góp lời thì bị gạt phắt. Chồng tôi chỉ cười, bảo:

– Đất nhà anh, để bố mẹ lo cho nhanh.

Tôi im lặng, tự nhủ: “Thôi thì mình là con dâu, nhịn một chút cũng chẳng sao.”

Nhưng khi ngôi nhà hoàn thiện, tôi mới thấm thía thế nào là “ngây thơ trả giá”.

Một sáng, bố chồng gọi vợ chồng tôi lên, giọng lạnh như thép:

– Bố mẹ tính rồi, bán nhà này đi, mua miếng khác to hơn, gần trung tâm.

Tôi sững người:

– Nhưng nhà mới xây xong, sao phải bán ạ?

Mẹ chồng chen vào, giọng thản nhiên:

– Đất là của nhà này, bố mẹ có quyền. Còn tiền con bỏ ra thì… tính sau.

Hai chữ “tính sau” khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi quay sang chồng, mong anh nói một lời công bằng. Nhưng anh chỉ cúi đầu, im lặng.

Tôi bật khóc, nghẹn ngào:

– Tiền xây nhà là của bố mẹ con cho. Con đâu phải người làm thuê cho nhà chồng mà mất trắng như thế.

Bố chồng chỉ cười nhạt:

– Con gái có chồng rồi, tiền nào chẳng là của chồng. Yên tâm, bán xong bố mẹ sẽ tính cho vợ chồng con chỗ khác.

Tôi về kể với bố mẹ đẻ trong nước mắt. Tưởng ông sẽ bảo nhẫn nhịn, ai ngờ bố tôi chỉ im lặng, rồi nói:

– Con cứ để bố lo.

Ba ngày sau, bố lên nhà chồng, mang theo một xấp giấy tờ. Ông nói điềm đạm:

– Tôi nghe hai ông bà định bán nhà, mà trùng hợp, tôi đang tìm chỗ cho cháu ngoại. Nhà này tôi thấy hợp.

Bố chồng tôi mừng rỡ, tưởng gặp người mua tiềm năng:

– Nếu ông mua thì tốt quá. Nhà mới xây, nội thất đầy đủ, giá 5 tỷ.

Bố tôi không mặc cả, chỉ nói:

– Được. Nhưng giao dịch phải đúng luật, công chứng, sang tên đầy đủ.

Tôi nhìn bố, lòng hoang mang không hiểu ông định làm gì. Nhưng ông vẫn bình tĩnh đến lạ.

Vài ngày sau, hai bên ký hợp đồng công chứng. Người mua: ông Phạm Văn Tấn – chính là bố tôi. Tiền được chuyển khoản ngay. Bố chồng tôi hớn hở, còn khoe với họ hàng: “Gặp được thông gia đại gia, thật có phúc.”

Chỉ có tôi và mẹ tôi hiểu: bố đang đi một nước cờ cao.

Khi mọi thủ tục xong xuôi, bố nói nhỏ:

– Con cứ ở đó bình thường. Nhà giờ là của bố, không ai có quyền đuổi con đi nữa.

Đúng như lời ông nói. Vài tuần sau, bố mẹ chồng mang tiền định mua đất mới, nhưng ngân hàng từ chối cho vay. Lý do: mảnh đất cũ không còn đứng tên họ, mà đã sang tên ông Phạm Văn Tấn.

Họ tức tốc tìm đến bố tôi “xin thương lượng”, năn nỉ mua lại. Bố tôi chỉ cười:

– Tôi mua đúng pháp luật, đúng giá thị trường. Giờ muốn mua lại thì được thôi – giá 7 tỷ, vì đất tăng rồi.

Bố chồng tôi đỏ mặt, lặng thinh. Bố tôi nói tiếp, nhẹ mà như dao cứa:

– Tôi không lấy lời đâu. Tôi sẽ sang tên lại cho con gái tôi – người đã bỏ tiền thật để xây căn nhà này.

Tôi òa khóc. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy rõ thế nào là sức mạnh của trí tuệ và tình thương. Bố không cần cãi vã, không cần hơn thua – chỉ một nước cờ nhẹ mà khiến người khác phải cúi đầu.

Sau chuyện đó, bố mẹ chồng thay đổi hẳn. Không dám coi thường, cũng chẳng còn can thiệp chuyện vợ chồng tôi. Chồng tôi – người từng im lặng – cuối cùng cũng hiểu: nếu không biết bảo vệ vợ, sớm muộn cũng mất tất cả.

Anh xin lỗi bố tôi, rồi cùng tôi làm lại sổ hồng, ghi rõ đồng sở hữu.

Ngôi nhà vẫn vậy – hai tầng giản dị, nhưng nay ấm áp hơn bao giờ hết. Mỗi lần ngồi bên ban công, tôi lại nhớ lời bố:

“Con gái bố, dù lấy chồng, cũng phải có chỗ đứng đàng hoàng trong nhà. Tiền có thể mất, nhưng danh dự thì không.”

Giờ đây, người ta vẫn bảo tôi may mắn. Nhưng tôi biết, điều quý nhất đời mình không phải nhà chồng giàu, mà là có một người cha đủ bản lĩnh để bảo vệ con gái – bằng trí tuệ, bằng tình yêu và một “ván cờ hoàn hảo” khiến kẻ tham phải cúi đầu.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/nha-chong-cho-dat-nha-de-cho-2-ty-xay-nha-xay-xong-bo-me-chong-goi-luon-nguoi-den-ban-khong-ngo-lai-dinh-cai-bay-d327957.html