Không phải vì cô ồn ào hay nổi bật, mà vì mỗi ngày, cô đều mặc một chiếc váy đỏ rực khi chăm sóc cậu con trai 5 tuổi, Minh, đang nằm viện vì bệnh bạch cầu. Chiếc váy ấy, dù đã cũ, sờn vải ở gấu, vẫn được cô mặc đều đặn, bất kể ngày nắng hay mưa.
Bệnh viện là nơi mọi người thường chọn những bộ đồ giản dị, kín đáo, nhưng chiếc váy đỏ của Lan lại như một điểm nhấn lạc lõng. Những lời xì xào bắt đầu lan truyền. Các y tá thì thầm với nhau: “Chăm con ốm mà cứ diện váy đỏ, chẳng biết nghĩ gì!” Một vài bệnh nhân khác lắc đầu: “Chắc cô ta muốn gây chú ý.” Có người còn ác ý hơn, bảo rằng Lan không thực sự quan tâm đến con, rằng cô chỉ muốn “khoe mẽ” giữa lằn ranh sinh tử. Những lời bàn tán ngày càng nhiều, nhưng Lan không đáp lại. Cô vẫn lặng lẽ lau mồ hôi cho Minh, đút từng thìa cháo, và hát ru cậu bé bằng giọng trầm ấm. Chiếc váy đỏ vẫn không thay đổi.
Một buổi chiều, khi ánh nắng nhạt chiếu qua ô cửa sổ phòng bệnh, Minh yếu đi trông thấy. Cậu bé nắm tay mẹ, giọng thều thào: “Mẹ ơi, con thích mẹ mặc váy đỏ… như siêu nhân ấy.” Lan mỉm cười, vuốt tóc con, nhưng đôi mắt cô đỏ hoe. Đám đông ngoài hành lang vẫn không ngừng chỉ trỏ. Một bà cụ nằm giường bên cạnh không chịu nổi, lên tiếng:
“Cô Lan, cô không thấy người ta nói gì à? Sao cứ mặc cái váy đó hoài? Mặc cái khác cho đỡ lời ra tiếng vào!” Lan chỉ cúi đầu, khẽ nói: “Tôi quen rồi, thưa bà.”
Đỉnh điểm xảy ra vào ngày thứ mười lăm Minh nằm viện. Hôm đó, bác sĩ thông báo tình trạng của cậu bé đã chuyển biến xấu. Cả bệnh viện dường như chìm trong không khí nặng nề. Chồng của Lan, anh Hùng, một người đàn ông ít nói, xuất hiện tại phòng bệnh. Anh vừa đi làm xa về, khuôn mặt khắc khổ, đôi tay chai sần ôm chặt lấy vợ. Đám đông vẫn tụ tập ngoài cửa, tò mò nhìn vào. Một y tá trẻ, không kìm được, hỏi thẳng: “Anh Hùng, sao chị Lan cứ mặc cái váy đỏ đó? Chăm con ốm mà cứ như đi tiệc, ai nhìn cũng thấy kỳ!”
Hùng ngẩng lên, ánh mắt đau đớn nhưng kiên định. Anh hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói, giọng run run: “Chiếc váy đó… là thứ duy nhất chúng tôi mua được cho Minh. Hồi con còn khỏe, nó thích màu đỏ, cứ đòi mẹ phải mặc váy đỏ để trông như siêu nhân trong phim. Chúng tôi nghèo, chỉ mua được một chiếc duy nhất. Minh nói, khi nào mẹ mặc váy đỏ, con sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ chiến đấu với bệnh tật như siêu nhân. Giờ con yếu thế này, làm sao Lan dám thay? Cô ấy sợ… sợ thay ra, Minh sẽ nghĩ mẹ không còn tin con khỏe lại.”
Cả hành lang lặng ngắt. Những ánh mắt tò mò, những lời xì xào bỗng chốc tan biến. Người y tá trẻ cúi mặt, nước mắt lăn dài. Bà cụ giường bên cạnh quay đi, lau vội khóe mắt. Mọi người đứng đó, không ai nói thêm lời nào. Họ chết lặng, không phải vì sốc, mà vì xấu hổ. Họ đã phán xét một người mẹ, người đang dùng tất cả tình yêu và niềm tin để níu giữ hy vọng mong manh cho con.
Tối hôm đó, Lan vẫn ngồi bên giường Minh, chiếc váy đỏ hơi nhăn nhưng vẫn sáng lên dưới ánh đèn bệnh viện. Cô nắm tay con, hát khẽ bài hát ru quen thuộc.
Minh mỉm cười yếu ớt, thì thầm: “Mẹ… mẹ siêu nhân của con.”
Câu chuyện về chiếc váy đỏ lan truyền khắp bệnh viện, nhưng không còn lời bàn tán nào nữa. Chỉ còn sự kính trọng thầm lặng dành cho một người mẹ, và bài học rằng đôi khi, đằng sau những điều ta vội vàng phán xét, là một câu chuyện có thể khiến trái tim ta tan vỡ.