Khu biệt thự H.L là nơi chẳng ai nghĩ đến hai chữ “phiền toái”. Cổng sắt cao hai mét, hàng rào điện tử, bảo vệ tuần đêm ngày. Ấy vậy mà gần một tháng trời, mỗi tối lúc 9 giờ, bảo vệ lại thấy một người phụ nữ lom khom, đội nón rách, đẩy xe nhặt rác đến trước cổng biệt thự nhà ông bà T – chủ một công ty bất động sản lớn tiếng tăm khắp thành phố.
Bà không nói gì. Chỉ đứng đó một lúc, rồi lặng lẽ gỡ ra vài thứ từ xe rác cũ, đặt vào góc tường cổng biệt thự, chỉnh lại ngay ngắn, rồi đi.
Ảnh minh họa
Ban đầu, người ta nghĩ bà đi lạc. Rồi cho rằng bà bị tâm thần. Bảo vệ đuổi, bà không phản ứng. Có lần ông T ra mặt quát:
– “Bà đứng đây làm gì? Bà biết đây là nhà ai không? Biến!”
Bên trong là:
– Giấy khai sinh cũ của một đứa trẻ tên Trần Gia Khánh
– Ảnh chụp cậu bé đứng trước ngôi biệt thự, tay cầm chiếc xe đồ chơi
– Một lá thư viết tay: “Gửi Gia Khánh – con trai của mẹ…”
– Giấy chuyển nhượng biệt thự, người chuyển nhượng: Nguyễn Thị Minh Trúc. Người nhận: Trần Gia T
Câu chuyện bắt đầu bung ra như s: ấm giữa trời quang.
Nguyễn Thị Minh Trúc từng là vợ đầu của ông T. Sau biến cố gia đình, bà đưa con rời khỏi thành phố. Không ai biết tung tích hai mẹ con. Trong thư, bà viết:
“Tôi rời đi không vì nghèo đói, mà vì không chịu nổi sự dối trá và tham vọng. Tôi từng muốn cắt đứt quá khứ, nhưng con tôi lớn lên, luôn hỏi về cha. Nó từng đứng trước cánh cổng này – nhưng người cha máu mủ đã không nhận ra nó. Tôi không trách ai, chỉ muốn để lại sự thật, trước khi quá muộn.”
Đọc xong, ông T lặng người. Cả đêm ấy ông không ngủ. Ngày hôm sau, ông lần theo manh mối từ hồ sơ, đến một vùng ngoại ô.
Ở đó, trong căn nhà nhỏ bên mé sông, ông gặp lại bà Trúc – người vợ cũ mà ông tưởng không bao giờ còn gặp lại. Và người đàn ông trẻ đứng bên bà, chính là Gia Khánh – con trai ông – nay đã ngoài ba mươi, làm kỹ sư phần mềm, vừa từ nước ngoài trở về theo lời mẹ dặn.
Ba người ngồi đối diện. Lặng im. Rồi Khánh phá vỡ khoảng trống:
– “Cháu biết hết rồi. Nhưng cháu không đến đây để oán trách. Chỉ muốn biết: nếu năm đó, ba nhìn kỹ hơn… có lẽ mọi thứ đã khác?”
Ông T không nói được gì. Chỉ ôm chặt lấy con.
Từ đó, người ta thấy một điều lạ ở khu biệt thự: mỗi tối 9 giờ, thay vì bóng người phụ nữ nhặt rác, là ánh đèn ấm áp bật sáng – và cánh cổng từ từ mở ra. Một người đàn ông trung niên cùng con trai dắt nhau vào, đi dạo trong sân. Người phụ nữ tóc bạc ngồi bên hiên, tay bưng ly trà, mỉm cười.
Biệt thự ấy không còn là biểu tượng của quyền lực nữa. Nó là nơi gắn kết lại một gia đình tan vỡ. Là nơi một người mẹ đã kiên nhẫn chờ suốt nhiều năm – không phải để đòi lại, mà để trao đi.
Tấm bảng nhỏ được gắn bên cổng ghi: “Nhà Gia Khánh – nơi những gì lạc mất được tìm lại”.