Người đàn ông bán thịt trả nhầm ví cho bà cụ, 10 năm sau anh b/ẽ b/àng được mời về biệt thự nhận di chúc

Giữa khu chợ cũ nằm lọt thỏm trong lòng thành phố nhộn nhịp, có một sạp thịt nhỏ lúc nào cũng đông khách – không phải vì thịt rẻ, mà vì người bán tên Quang. Anh ngoài ba mươi, gương mặt rám nắng, bàn tay to với những vết dao sẹo cũ, giọng nói nhỏ nhẹ đến lạ. Người ta vẫn kháo nhau: "Anh Quang bán thịt mà nói chuyện như thầy giáo nghỉ hưu."

Giữa khu chợ cũ nằm lọt thỏm trong lòng thành phố nhộn nhịp, có một sạp thịt nhỏ lúc nào cũng đông khách – không phải vì thịt rẻ, mà vì người bán tên Quang. Anh ngoài ba mươi, gương mặt rám nắng, bàn tay to với những vết dao sẹo cũ, giọng nói nhỏ nhẹ đến lạ. Người ta vẫn kháo nhau: “Anh Quang bán thịt mà nói chuyện như thầy giáo nghỉ hưu.”

Sáng ấy, trời mưa lâm râm. Mưa rả rích từ đêm, đủ làm người ta ngại ra đường, đủ để đất ở chợ dính bết vào dép. Quang đang lúi húi che tấm bạt tránh mưa thì mắt anh chạm vào một vật lạ dưới chân bàn – một chiếc ví da cũ, ướt sũng, nằm sát chân bàn gỗ.

Anh mở ví, không có giấy tờ tùy thân, chỉ có mấy tờ tiền lẻ được gấp kỹ và một tờ giấy nhỏ đã nhòe mực ghi vội:

“Nguyễn Thị Lựu – Tổ 3, phường Thạch Hưng. Lỡ có rơi ví, xin gửi giúp.”

Không do dự, Quang đóng sạp giữa trời còn mưa nặng hạt. Anh vòng qua nhiều con hẻm mới đến được tổ 3 – một nơi nằm lọt giữa khu phố đang đô thị hóa, nhà cửa xô lệch và tường cũ mốc meo. Anh dừng trước căn nhà có mái tôn đã rỉ sét, đổ nghiêng về một phía.

Một bà cụ tóc bạc, đang nhóm bếp củi dưới mái hiên nhỏ. Quang gọi:

– Dạ, có phải cụ là cụ Nguyễn Thị Lựu không ạ?

Cụ ngước nhìn, ánh mắt ngơ ngác – rồi dường như nhận ra điều gì đó. Anh mở ví đưa ra, chưa kịp nói gì, cụ đã run rẩy tiến lại, nắm chặt tay anh:

– Trời đất ơi… cụ cứ tưởng là mất rồi… Cái ví này cụ mang theo đi chợ, là tiền cụ dành cả tuần để mua thuốc… Cháu ơi, cảm ơn… cảm ơn nhiều lắm…

Cụ rút từ trong ví ra mấy tờ tiền nhàu, dúi vào tay Quang:

– Cụ không có gì nhiều, cháu cầm cho cụ vui…

Quang mỉm cười, gập tay cụ lại, nhẹ giọng:

– Cụ giữ lấy mà lo thuốc men. Cháu còn khỏe, còn buôn bán được. Gặp chuyện như này, ai cũng nên làm thế cả.

Anh quay đi, để lại cụ Lựu đứng lặng, tay vẫn cầm chiếc ví cũ, đôi mắt ướt hoe – không phải vì mưa.

Câu chuyện đó rồi cũng trôi vào quên lãng…

Mười năm sau.

Quang vẫn là người bán thịt, giờ có thêm một vợ, hai con, vẫn lấm lem tay nghề, vẫn gồng gánh từng đồng. Một ngày nọ, giữa lúc anh đang băm thịt thì có người đàn ông mặc vest lịch sự bước tới, trao cho anh một phong bì thư.

Bên trong là thiệp mời đến một căn biệt thự lớn ở quận trung tâm. Nội dung: “Mời anh Nguyễn Văn Quang đến nhận tài sản theo di chúc.”

Quang bàng hoàng, tưởng bị nhầm, nhưng người đàn ông xác nhận rõ ràng: “Tên, địa chỉ, chứng minh nhân dân đều đúng. Anh cứ đến, mọi chuyện sẽ rõ.”

Khi Quang bước chân vào căn biệt thự sang trọng, nơi đầy người trong trang phục đen lịch sự như dự tang lễ, anh ngượng ngùng giữa đám đông xa lạ.

Bỗng một vị luật sư già đứng lên, nói to: “Theo di chúc của cố bà Nguyễn Thị Lựu – chủ sở hữu toàn bộ khối tài sản này, người thừa kế hợp pháp duy nhất là… anh Nguyễn Văn Quang.”

Cửa hàng bán lẻ thời trang tốt nhất

Toàn bộ căn phòng lặng ngắt. Vài người xì xào: “Sao lại là một người bán thịt? Nhầm à?” Còn Quang thì lắp bắp: “Tôi… tôi không hiểu.”

Luật sư chậm rãi mở hồ sơ:

“10 năm trước, bà Lựu – khi ấy là một triệu phú sống ẩn danh trong căn nhà thuê nhỏ – cố tình bỏ rơi chiếc ví ở chợ để thử lòng người. Bà từng có con nhưng tất cả đều quay lưng, mưu mô vì tài sản. Bà tin nếu thế gian còn người tốt, thì gia sản ấy nên để cho người xứng đáng. Quang – người đàn ông trẻ ấy – đã trả lại chiếc ví mà không cần báo đáp. Kể từ đó, bà dõi theo cuộc đời anh suốt 10 năm.”

Luật sư đưa ra tập giấy tờ ghi chép, ảnh chụp, những dòng nhật ký tay run viết của bà cụ: “Nó không biết, nhưng mỗi tháng tôi vẫn lén đến chợ, đứng xa xa nhìn nó. Thằng bé sống tử tế. Nó đáng được sống tốt hơn nữa…”

Quang rơi nước mắt. Không vì số tài sản khổng lồ, mà vì lòng tin của một bà cụ nghèo mà anh từng chỉ nghĩ là… một khách hàng già cả năm nào.

Khi mọi người tưởng câu chuyện kết thúc bằng một cái kết có hậu, luật sư bất ngờ nói thêm:

“À… và còn một điều bà cụ muốn công bố hôm nay – trước khi mất, bà đã bí mật làm xét nghiệm ADN… Anh Quang chính là cháu ruột thất lạc nhiều năm của bà. Mẹ anh – con gái duy nhất của bà – từng bỏ đi theo tiếng gọi tình yêu và mất liên lạc. Bà tìm kiếm suốt mấy chục năm. Nhưng chính anh đã quay về, một cách không ai ngờ.”

Căn phòng vỡ òa trong tiếng thở gấp. Quang như chết lặng. Vậy mà suốt bao năm qua, người bà thất lạc của anh đã luôn dõi theo anh… từ xa, lặng lẽ, yêu thương… và cuối cùng, trao lại tất cả.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/nguoi-dan-ong-ban-thit-tra-nham-vi-cho-ba-cu-10-nam-sau-anh-b-e-b-ang-duoc-moi-ve-biet-thu-nhan-di-chuc-d294833.html