Năm 2014, xã Tân Lộc, huyện Thới Bình, Cà Mau – nơi đồng lúa bạt ngàn, cuộc sống người dân gắn bó với ruộng vườn và những chuyến xuất khẩu lao động. Trần Văn Hùng, 28 tuổi, quyết định đi Nhật theo diện thực tập sinh kỹ thuật. Vợ anh, Nguyễn Thị Lan – người phụ nữ anh cưới chưa đầy một năm – khóc nghẹn khi tiễn anh lên Sài Gòn làm thủ tục.
Họ không khá giả. Căn nhà lá cũ kỹ được dựng từ tiền cưới hai bên gia đình gom góp. Hùng chọn con đường xa xứ với mong muốn đổi đời, xây một căn nhà gạch, cho vợ đỡ cực và tương lai con cái có nơi che mưa nắng.
Những tháng đầu ở Nhật, Hùng vẫn gọi về đều đặn, gửi tiền chăm lo từng chút một. Lan gom góp mua heo, sửa mái nhà, còn gửi học phí cho đứa cháu trong nhà. Tình yêu ấy tuy xa mà vẫn ấm.
Giữa năm 2016, đột nhiên mọi liên lạc với Hùng bị cắt đứt. Không điện thoại, không chuyển khoản, không một lời nhắn. Lan bấn loạn tìm kiếm, hỏi thăm từ công ty môi giới tới người quen từng đi Nhật. Người ta chỉ buông câu lạnh lùng: “Có lẽ mất tích, hoặc đã trốn ra ngoài làm chui.”
Tin đồn dấy lên: Hùng lấy vợ mới, Hùng gặp tai nạn, Hùng đã chết. Lan khóc cạn nước mắt nhưng vẫn nuôi một tia hy vọng. Đêm nào cô cũng ngồi trước hiên, mong thấy ánh đèn xe quen thuộc trở về.
Thời gian không chờ đợi. Năm thứ ba, Lan đi làm thuê. Năm thứ năm, cô làm đơn xác nhận mất tích cho chồng – điều khiến trái tim cô như rạn vỡ.
Năm thứ mười, Lan đã 36 tuổi. Thành – một người thầy giáo hiền lành, đã góa vợ – ngỏ lời cầu hôn. Người thân ai cũng bảo: “Con nên bước tiếp, mười năm là quá đủ để chờ đợi…”
Lan ngập ngừng nhưng rồi gật đầu. Cô đã quá mỏi mòn.
Ngày cưới là một buổi trưa tháng 5. Trời trong, hoa cau rụng trắng sân. Lan mặc áo dài đỏ, tóc búi cao, nụ cười pha lẫn ngấn nước.
Nhưng khi lễ rước dâu chuẩn bị diễn ra, một chiếc xe ôm dừng trước cổng. Người đàn ông gầy gò, da cháy nắng, tay kéo chiếc vali cũ kỹ bước xuống.
Cả đám đông nín lặng.
“Thằng Hùng kìa…” – ai đó thốt lên.
Lan đứng chết trân. Còn Thành sững sờ.
Hùng tiến tới, đưa cho Lan một phong thư đã ố màu: “Anh bị t:ai n:ạn, mất trí nhớ suốt bốn năm. Anh vừa nhớ lại tất cả. Anh không trách em. Anh chỉ muốn gặp em… một lần.”
Lan khóc òa. Đám cưới ngừng lại. Không ai nói điều gì.
Đêm ấy, Lan ngồi với Hùng dưới hiên. Cô lắng nghe câu chuyện anh kể – từ vụ tai nạn ngã giàn giáo ở Saitama, đến những năm tháng trong viện, rồi được một sư thầy người Việt giúp đỡ, đưa về quê khi trí nhớ phục hồi dần.
Cô không oán giận. Chỉ có nước mắt và sự xót xa.
Thành – người chồng sắp cưới – lặng lẽ rời đi trong đêm. Sáng hôm sau, anh đến gặp Hùng, bắt tay anh, nhẹ nhàng nói:
“Cô ấy từng là người em mong có được hạnh phúc. Nhưng giờ em tin, anh mới là người nên ở bên cô ấy. Em sẽ rời đi – không vì thua cuộc, mà vì tin vào điều đúng đắn.”
Hùng nhìn anh, cảm kích không nói nên lời.
**
Một tháng sau, Lan và Hùng đăng ký kết hôn lại. Không tổ chức đám cưới, không ầm ĩ, chỉ một mâm cơm bên cha mẹ. Họ bắt đầu lại, từ căn nhà lá năm xưa – giờ đã mục nát, nhưng tình yêu thì vẫn còn.
Hùng xin làm phụ hồ ở quê, rồi học sửa máy nông nghiệp. Lan mở tiệm bánh nhỏ, phụ chồng làm kinh tế. Cả hai sống bình dị, không nhắc về những năm tháng mất nhau, chỉ biết nắm tay nhau mà sống tiếp.
Về phần Thành, anh xin chuyển công tác lên tỉnh, dạy học ở vùng cao. Sau đó, anh lập một câu lạc bộ dạy miễn phí cho trẻ em nghèo. Anh từng viết thư gửi cho Lan:
“Có người đến để yêu, có người đến để giúp người mình yêu tìm lại đúng nơi họ thuộc về. Và anh tin mình đã làm đúng.”
Một buổi chiều năm sau, Lan nhận được bưu kiện từ vùng cao. Bên trong là bức tranh vẽ bằng chì – người phụ nữ đứng giữa cánh đồng, phía xa là bóng người đàn ông đi về phía cô, không còn rời xa.
Góc dưới bức tranh có dòng chữ:
“Hạnh phúc – đôi khi không đến lần đầu, nhưng sẽ luôn quay lại, nếu đủ chân thành.”
Lan mỉm cười. Cô đặt bức tranh cạnh tấm ảnh cưới mới treo lên – hai người, một mái nhà, một cuộc đời vừa bắt đầu lại.