Bố mẹ tôi vốn sống ở nông thôn, cả đời gắn bó với ruộng đồng, chăn nuôi vịt gà. Nay tuổi tác đã lớn, tôi chỉ mong ông bà có cuộc sống an nhàn, không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Nghĩ vậy, tôi quyết định mua cho cha mẹ một căn hộ ở thành phố, vừa tiện sinh hoạt, vừa gần bệnh viện, chợ búa, giao thông cũng thuận lợi, sau này nếu có ốm đau cũng dễ xoay xở hơn.
Vợ chồng tôi có sẵn một khoản tiền tiết kiệm, số còn thiếu thì vay thêm bạn bè một ít. Sau khi tìm hiểu, chúng tôi chọn được một căn hộ rộng 80 mét vuông, không quá lớn nhưng đủ để hai người ở thoải mái. Dịp sinh nhật 60 tuổi của bố, tôi đã hoàn tất mọi thủ tục và trao chìa khóa căn hộ cho ông. Khi nhận được món quà bất ngờ này, bố mẹ tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng không nói nên lời. Suốt cả buổi, ông bà không ngừng xuýt xoa khen vợ chồng tôi hiếu thảo, còn tôi thì cảm thấy hạnh phúc vì cuối cùng cũng làm được một điều ý nghĩa cho đấng sinh thành.
Cuối tuần, tôi lái xe đưa bố mẹ đến nhà mới. Thực ra, chẳng có gì phải dọn đi nhiều vì ngôi nhà ở quê vẫn giữ lại để cả gia đình có chỗ về nghỉ hè. Ông bà chỉ cần mang theo quần áo cùng một số vật dụng cần thiết hàng ngày. Khi đặt chân vào căn hộ sáng sủa, tiện nghi mẹ tôi không giấu nổi niềm vui, cứ liên tục khen ngợi và cười nói rộn ràng.
Mọi thứ cứ thế diễn ra êm đẹp, cho đến một ngày tôi phát hiện ra một chuyện bất thường.
Mùa hè vừa rồi bố mẹ tôi về quê để thăm họ hàng và thăm nom ngôi nhà cũ. Dự định ban đầu của ông bà là ở lại khoảng một tháng, nhưng ông bà mới đi được 2 tuần tôi đã nhận được tin nhắn báo hóa đơn tiền điện nước tháng này tăng cao bất thường. Điều này khiến tôi vô cùng khó hiểu vì trước khi bố mẹ đi tôi đã dặn dò rất kỹ phải tắt mọi thiết bị điện trong nhà, ông bà cũng bảo đã ngắt hết rồi.
Nghi ngờ có sự nhầm lẫn nào đó, tôi lập tức gọi điện hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, trước khi về quê, mẹ có kiểm tra lại điện nước chưa? Sao hóa đơn tháng này lại cao thế?
Mẹ tôi bình thản trả lời:
– Con yên tâm, mẹ đã kiểm tra kỹ rồi. Trước khi đi mẹ đã tắt hết các thiết bị điện trong nhà, không có gì đâu.
Nghe mẹ nói tôi vẫn cảm thấy bất an nên tôi bảo sẽ ghé qua kiểm tra cho chắc. Thế nhưng vừa nghe tôi có ý định sang nhà, mẹ tôi lập tức ngăn lại:
– Không cần đâu con! Trước khi đi mẹ đã nhờ bác hàng xóm đối diện trông nhà giúp rồi. Nếu có chuyện gì, bác ấy sẽ báo ngay cho mẹ.
Thái độ của mẹ khiến tôi càng thêm nghi ngờ. Trước giờ mẹ tôi vốn là người rất tiết kiệm, ngay cả khi giặt quần áo cũng chỉ dám dùng nước một cách vừa đủ, vậy mà giờ đây, khi tiền điện nước tăng cao bất thường, bà lại tỏ ra dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Cảm giác bất an cứ lớn dần trong lòng, tôi quyết định xin nghỉ làm buổi chiều hôm đó để trực tiếp đến kiểm tra.
Vừa mở cửa bước vào, tôi lập tức sững người. Chị gái tôi đang ở trong nhà, bếp đang nấu dở, máy giặt chạy rào rào, TV vẫn bật sáng trưng. Nhìn xung quanh tôi thấy trong phòng khách ngổn ngang đồ đạc, trên bàn còn chất đầy sách vở của trẻ con. Cảm giác có gì đó không ổn, tôi liền bước vào phòng ngủ kiểm tra. Những gì nhìn thấy trước mắt khiến tôi choáng váng.
Căn phòng tôi bố trí cho bố mẹ giờ đây đã biến thành phòng của vợ chồng chị gái, còn căn phòng nhỏ còn lại thì được sắp xếp thành nơi ở cho đứa cháu lớn của tôi. Tôi không thể tin vào mắt mình, không ngờ căn hộ tôi mua cho bố mẹ dưỡng già lại bị biến thành chỗ ở của gia đình chị cả.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, quay sang hỏi chị gái:
– Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao chị lại đưa cả nhà đến đây?
Chị gái tôi thoáng lúng túng, ánh mắt tránh né, mãi một lúc sau mới ngập ngừng nói:
– Anh rể em lại bị mất việc… Chủ nhà thì tăng tiền thuê, mấy đứa nhỏ phải đi học, tiền bạc eo hẹp quá. Cha mẹ thấy vậy nên bảo chị đưa cả nhà đến đây ở tạm, vừa tiết kiệm chi phí, vừa tiện chăm sóc ông bà.
Nghe chị nói vậy, tôi càng giận hơn. Anh rể tôi bị mất việc không phải vì lý do bất khả kháng mà do lười biếng, còn chị gái tôi thì không chịu cố gắng, cứ mãi dựa dẫm vào bố mẹ. Giờ thì cả gia đình chị lại ngang nhiên chiếm luôn căn nhà tôi mua cho ông bà. Điều khiến tôi bức xúc hơn nữa là số tiền tôi chu cấp hàng tháng bố mẹ cũng chia cho chị gái mà không hề nói với tôi một lời.
Không thể chấp nhận chuyện này, tôi lập tức gọi điện cho mẹ, giọng đầy bức xúc:
– Căn nhà này là vợ chồng con mua để bố mẹ dưỡng già, chứ không phải để nuôi cả gia đình chị cả. Hàng tháng con vẫn đang phải trả tiền lãi ngân hàng, rồi lo chi phí sinh hoạt… Bố mẹ có nghĩ cho con không?
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, mẹ chẳng những không nhận sai mà còn trách ngược lại:
– Con là em trai, chẳng lẽ không giúp đỡ chị? Gia đình nó khó khăn, con cũng nên nghĩ cho chị chút chứ.
Lời nói của mẹ khiến tôi bật cười chua chát. Mẹ luôn muốn tôi lo cho người thân, nhưng có ai từng nghĩ đến tôi không?
Tôi không tranh cãi thêm nữa mà dứt khoát yêu cầu chị gái thu dọn đồ đạc, trong vòng một ngày phải dọn ra khỏi nhà. Về phần bố mẹ, nếu ông bà muốn tiếp tục ở lại, tôi vẫn sẽ chu cấp đầy đủ. Còn nếu không, tôi sẽ cho thuê căn hộ này. Tôi không muốn dây dưa thêm để tránh những rắc rối không đáng có.