Ông Hoàng luôn tự hào về dòng họ của mình. Suốt bao thế hệ, gia đình ông chỉ có một người con trai nối dõi, và giờ đây, khi con trai ông (tên là Quân) đã có một cậu con trai kháu khỉnh, ông càng thêm hãnh diện. Thế nhưng, niềm vui ấy không kéo dài được bao lâu.
Những lời bàn tán từ họ hàng, hàng xóm về đứa cháu đích tôn ngày một nhiều. Ông bắt đầu để ý và nhận thấy, càng lớn, bé Minh càng chẳng có nét nào giống gia đình. Ban đầu, ông cố gạt đi suy nghĩ ấy, nhưng rồi sự hoài nghi cứ ngày một lớn dần, bám riết lấy ông.
Ông Hoàng quyết định làm một việc mà cả nhà không ai hay biết: lén lấy mẫu tóc của bé Minh đi xét nghiệm ADN. Ngày cầm kết quả trong tay, ông chết lặng. Cháu đích tôn mà ông hằng tự hào không có cùng huyết thống với mình. Cảm giác bị phản bội dâng trào, ông không giữ nổi bình tĩnh. Ngay lập tức, ông gọi cả gia đình lại, đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn rồi lớn tiếng:
– Cô còn gì để chối cãi nữa không, Lan? Đứa trẻ này không phải cháu tôi!
Lan tái mặt, đứng không vững. Cô lắp bắp:
– Bố… con không làm gì có lỗi cả! Minh là con của con và anh Quân mà!
– Còn cãi à? Kết quả xét nghiệm rành rành ra đây, cô còn định lừa cả nhà này đến bao giờ?
Ông Hoàng tức giận đập bàn, thẳng thừng đuổi con dâu ra khỏi nhà. Không ai dám can ngăn. Lan bị đuổi về nhà mẹ đẻ trong tủi nhục. Suốt đêm hôm ấy, cô khóc cạn nước mắt. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cô biết mình trong sạch, nhưng làm sao chứng minh được khi ngay cả chồng cũng ngỡ ngàng trước kết quả kia?
Lan quyết định phải tìm ra sự thật.
Sáng hôm sau, Lan kiên quyết yêu cầu chồng cùng cô và bé Minh đến trung tâm xét nghiệm để làm lại một lần nữa. Lần này, họ không xét nghiệm huyết thống của Minh với ông Hoàng, mà kiểm tra xem Minh có phải con ruột của Quân hay không.
Vài ngày sau, kết quả được trả về. Quân run rẩy mở phong bì, mắt anh dán chặt vào từng con chữ. Rồi anh sững người – Minh chính là con ruột của anh. Nếu Minh là con của anh, đồng nghĩa với việc kết quả lần trước không sai – chỉ là ông Hoàng không phải cha ruột của Quân. Lời nói dối chôn giấu suốt hơn ba mươi năm qua cuối cùng cũng bị phơi bày. Quân cầm tờ giấy, tay siết chặt. Anh nhìn cha mình, hay đúng hơn là người đàn ông đã nuôi anh lớn suốt những năm qua, giọng nghẹn lại:
– Bố… con… không phải con ruột của bố sao?
Không khí trong nhà bỗng chốc nặng nề đến nghẹt thở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bà Mai – vợ ông Hoàng. Bà đứng lặng hồi lâu rồi bỗng lặng lẽ quay người bước ra ngoài. Bà biết giây phút này rồi cũng sẽ đến. Ông Hoàng không để bà Mai rời đi. Ông đứng dậy, ánh mắt đầy giận dữ lẫn tổn thương:
– Bà giải thích đi! Nếu tôi không phải cha ruột của Quân, vậy nó là con ai?
Bà Mai run rẩy, nước mắt trào ra. Đây là sự thật bà đã cố giấu kín suốt mấy chục năm qua. Bà nghẹn ngào nói trong từng tiếng nấc:
– Tôi… tôi xin lỗi ông… Tôi đã sai… nhưng lúc đó, tôi không đủ bản lĩnh và lý trí…
Năm đó, bà kết hôn với ông Hoàng khi còn rất trẻ. Những tưởng sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng ông Hoàng lại là người đàn ông gia trưởng, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, chẳng quan tâm đến cảm xúc của vợ.
Bà Mai sống trong cô đơn, từng ngày mong ngóng một chút yêu thương nhưng chẳng bao giờ nhận được. Rồi trong một lần yếu lòng, bà gặp lại người tình cũ – một người đã từng dành tình cảm cho bà từ thuở thiếu thời. Bà mê muội rồi sa vào vòng tay anh ta và rồi Quân ra đời. Bà đã quyết định chôn giấu nó mãi mãi vì bà vẫn yêu ông Hoàng, vẫn muốn giữ gia đình này.
– Tôi biết tôi sai. Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng lo sợ một ngày nào đó ông sẽ phát hiện ra… – Bà nức nở.
Quân nhìn mẹ, rồi nhìn sang ông Hoàng. Giờ đây, anh chẳng biết mình nên đau lòng hay biết ơn. Người đàn ông trước mặt anh đã nuôi anh khôn lớn, dạy dỗ anh nên người, vậy mà bây giờ…Quân hít một hơi sâu, giọng anh trầm xuống:
– Con không biết phải nói gì… Nhưng có một điều con chắc chắn. Cha đã nuôi dạy con suốt 30 năm qua, điều đó không thể thay đổi. Dù thế nào cha vẫn là cha của con.
Câu nói ấy khiến ông Hoàng sững người. 30 năm qua ông đã yêu thương Quân như con ruột vậy thì chuyện huyết thống có còn quan trọng nữa không? Lan cũng bước đến, dịu dàng nói:
– Bố à, lúc này đây, điều quan trọng nhất không phải quá khứ mà là gia đình chúng ta vẫn còn nguyên vẹn. Bố có thể tha thứ cho mẹ… và tha thứ cho chính mình không?
Ông Hoàng im lặng thật lâu. Cuối cùng, ông thở dài, giọng trầm khàn đi vì xúc động:
– Thôi thì… chuyện đã qua rồi. Quân vẫn là con trai tôi, không cần xét nghiệm gì hết.
Gia đình lại đoàn tụ, nhưng trong lòng mỗi người đều in hằn một dấu vết khó phai. Cuộc đời đôi khi chẳng thể đoán trước được, nhưng tình thương và sự tha thứ luôn là thứ duy nhất có thể giữ một gia đình nguyên vẹn.