Nghe tin em bị UT, anh trai vội chuyển 50 triệu rồi tức tốc vượt 100km tới thăm. Vừa đến nơi thì người anh ch-ết sững với cảnh tượng trước mắt

Hôm kia được nghỉ nên tôi liền vượt hơn 100km đến thăm em. Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh Trường tiều tụy trên giường, tinh thần suy sụp.

Từ nhỏ, em trai tôi (tên Trường) đã được cưng chiều hết mực. Vì sức khỏe yếu, nó chẳng bao giờ phải động tay động chân vào việc gì, còn tôi thì ngược lại. Nhà có món gì ngon, mẹ cũng dành cho Trường trước. Nó cũng luôn được mặc đồ mới còn tôi toàn mặc lại quần áo cũ của họ hàng cho. 

Lớn lên tôi cố gắng học hành, ra trường với tấm bằng loại giỏi rồi lăn lộn đủ nghề để mới có mức lương 30 triệu mỗi tháng như hiện tại. Còn Trường, tuy cao to hơn tôi nhưng học hành dở dang, hết cấp hai là bỏ rồi đi làm đủ thứ nghề mà tháng kiếm được 4 triệu đã may mắn lắm.

Sau khi lấy vợ, nó cũng có chút cố gắng nhưng rồi cuộc sống vẫn túng quẫn. Khi thì con ốm, lúc thì vợ chồng nó bệnh, năm nào nhà Trường cũng chi tiêu nhiều hơn số tiền kiếm được. 

Có lần, mẹ tôi ngồi thủ thỉ:

– Nhà có hai anh em, vợ chồng con được tổ tiên phù hộ nên giàu có, còn Trường không được tổ tiên độ nên mới nghèo túng. Anh em một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Giờ con có điều kiện thì giúp nó, đừng thờ ơ mà mẹ buồn.

Tôi không nhịn được, đáp ngay:

– Từ nhỏ con đã phải chăm chỉ học, chăm làm, tu dưỡng đạo đức mới có ngày hôm nay. Nếu con chỉ ăn rồi chơi, không chịu làm thì tổ tiên nào giúp được? Thành quả của con không phải từ trên trời rơi xuống!

Mẹ tôi im lặng, nhưng từ đó mỗi khi Trường khó khăn tôi vẫn giúp nó tiền.

Tuần trước, Trường gọi cho tôi, giọng yếu ớt:

– Anh ơi, em bị UT phổi giai đoạn đầu… Nhà em chẳng còn đồng nào, chắc em không chữa nữa… Để dành tiền nuôi vợ con thôi. Sau này nếu em có mệnh hệ gì, nhờ anh cưu mang hai cháu giúp em…

Tôi bàng hoàng, tay run lên khi nghe những lời đó.

– Em phải chữa ngay! Hết bao nhiêu tiền anh lo, em cứ yên tâm điều trị!

Tôi chuyển khoản ngay 50 triệu rồi dặn dò em giữ gìn sức khỏe, cố gắng chữa bệnh. Trường nghẹn ngào cảm ơn, còn tôi cả đêm trằn trọc không ngủ nổi, nghĩ đến cảnh em mình đang chống chọi với bệnh tật. Hôm kia được nghỉ nên tôi liền vượt hơn 100km đến thăm em. Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh Trường tiều tụy trên giường bệnh, tinh thần suy sụp.

Nhưng khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Bàn nhậu bày la liệt món ngon, bia rượu, dàn karaoke mới tinh mở hết công suất, cả xóm trọ ầm ĩ tiếng hát. Tôi đứng chết trân. Trường ngồi đó cười ha hả, cụng ly với bạn bè. Một người đàn ông cười to rồi nói với nó:

– Thằng Trường sướng thật đấy, có ông anh ngu ngơ hết phần thiên hạ! Vừa lừa được 50 triệu, giờ lại sắp có 200 triệu nữa. Vừa trả được hết nợ, vừa không mất đồng nào, đúng là gặp thời!

Tôi chết sững, chưa hiểu 200 triệu anh ta nói đến là có ý gì. Đứng nghe thêm một lúc tôi nhận ra sự thật s-ốc điếng.  Hóa ra, Trường đang khoe với bạn bè rằng tôi nhẹ dạ cả tin, sắp bán đất gửi tiền cho nó trả nợ! Tôi siết chặt nắm tay. Một lần có thể là ngu ngốc, nhưng nếu để bị lừa thêm lần nữa, thì tôi đúng là kẻ ngốc không thuốc chữa. Tôi rút điện thoại, gọi thẳng cho Trường.

200 triệu? Ai bảo anh sẽ chuyển cho em?

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi Trường cười gượng:

Anh nghe ai nói linh tinh vậy? Làm gì có chuyện đó, anh cho tiền chữa bệnh em còn ngại không dám nhận…

Anh nghe chính từ miệng bạn em! – Tôi cắt ngang.

Trường không còn gì để chối cãi. Tôi lạnh lùng nói một câu cuối:

Từ nay, đừng bao giờ mong có thêm một xu nào từ anh nữa.

Tôi cúp máy.

Tim tôi đau, nhưng không phải vì mất 50 triệu, mà vì mất đi chút tình thân ít ỏi còn sót lại. Trường không chỉ lừa tiền mà còn lừa cả lòng tin của tôi. Một người có thể nghèo tiền bạc nhưng nếu nghèo nhân cách thì cả đời cũng chẳng ngóc đầu lên nổi. Đáng buồn thay đứa em trai tôi tin tưởng bấy lâu lại là kiểu người như thế.

 

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/nghe-tin-em-bi-ut-anh-trai-voi-chuyen-50-trieu-roi-tuc-toc-vuot-100km-toi-tham-vua-den-noi-thi-nguoi-anh-ch-et-sung-voi-canh-tuong-truoc-mat-d269491.html