Mỗi tối, tôi vẫn giữ thói quen bật đèn hành lang, như thể My chỉ đang đi đâu đó rồi sẽ về.
Nhưng My không về.
Và hôm nay, tôi vừa mất thêm một người: mẹ tôi – bà Lệ.
1. HƠI THỞ CUỐI CÙNG
Trước khi mất, mẹ tôi nằm trên giường bệnh, thở hổn hển, đôi mắt đã mờ nhưng vẫn cố dõi theo từng chuyển động của tôi. Mẹ nắm tay tôi, yếu đến mức cảm giác như bàn tay ấy có thể vụn vỡ bất cứ lúc nào.
“Con… tủ… quần… áo…” – mẹ thều thào, rồi cố đưa tay lên.
“Tủ nào hả mẹ? Tủ phòng mẹ? Hay phòng con?” – tôi hỏi liên tục.
Bà chỉ run rẩy giơ ngón tay về phía cửa phòng ngủ của bà. Tủ quần áo bằng gỗ cũ kỹ nằm sát tường.
Tôi không hiểu.
“Mẹ… muốn… mở…” – bà nói đứt quãng, mắt chớp liên tục như cầu xin.
Tôi liền gật đầu: “Dạ, con hiểu rồi, để con về kiểm tra.”
Mẹ nhắm mắt lại, môi vẫn mấp máy, rồi… ra đi.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ có thể mẹ muốn tôi giữ mấy bộ đồ cũ hay vật gì của bà. Hoàn toàn không ngờ chiếc tủ ấy chính là nơi mẹ giấu một sự thật khiến tôi sụp đổ.
2. THEO YÊU CẦU CUỐI CÙNG
Sau đám tang, tôi về nhà trong trạng thái kiệt quệ. Căn nhà im lặng đến rợn người.
Tôi bước vào phòng mẹ.
Chiếc tủ gỗ vẫn đứng đó, cũ, xỉn màu, bản lề hơi lỏng. Tôi kéo hộc tủ, chỉ thấy vài bộ áo bà ba cũ và khăn choàng. Tôi lục từng ngăn nhưng không thấy gì lạ.
Đến khi tôi thử kéo mặt trong của tấm ván đáy tủ—bất ngờ nó rung nhẹ.
Tôi giật mình.
Tôi dùng cả hai tay nạy nhẹ. Một khe nhỏ mở ra. Bên trong là một ngăn bí mật mà trước giờ tôi chưa từng thấy.
Trong đó có:
– Một hộp thiếc màu bạc.
– Một cuốn nhật ký bọc vải.
– Một chiếc USB.
– Một phong thư dán kín, mặt ngoài viết:
“Gửi Hưng – khi con đủ bình tĩnh để đọc.”
Tôi đứng chết lặng.
Tay run bần bật.
Tôi chưa bao giờ biết mẹ mình có ngăn bí mật trong tủ.
Tại sao mẹ lại để những thứ liên quan đến tôi ở đây?
Nhưng điều khiến tim tôi thắt lại là dòng chữ nhỏ ở góc cuốn nhật ký:
“Nhật ký của My.”
Vợ tôi.
Người biến mất ba năm trước.
Tĩnh mạch trên thái dương tôi giật mạnh.
3. PHONG THƯ
Tôi mở thư trước. Giọng văn của mẹ hiện lên rõ ràng như bà đang ngồi cạnh tôi.
“Hưng, mẹ xin lỗi vì đã giấu con.
Mẹ đã hứa với My là không được nói cho con biết, trừ khi có chuyện không hay xảy ra với mẹ.
My không bỏ con.
Con đừng giận con bé…”
Tôi thấy đầu óc nổ tung.
Không bỏ?
Thế sao cô không về? Sao ba năm tôi khóc đến khản giọng, cô không xuất hiện?
Tôi đọc tiếp, tay run đến mức lá thư nhăn hết:
“Ngày con và My cãi nhau lớn, My đã tìm đến mẹ. Con đã nói những lời rất nặng.
Con bé bị sảy thai mà con không hề biết.
Nó bị trầm cảm… nhưng nó giấu.
Đêm đó My ngất ngay trước cửa nhà mẹ.
Mẹ đưa con bé vào nhà chăm sóc.
My nói con sẽ tốt hơn nếu không còn gánh nặng là nó…”
Tôi nghẹt thở.
Tôi nhớ đêm đó, hai vợ chồng cãi nhau vì chuyện tiền bạc và việc tôi mải làm chẳng quan tâm gì tới My. Tôi đã quát cô ấy:
“Em làm gì ngoài việc gây rắc rối? Lúc nào cũng yếu đuối, mệt mỏi, phiền phức!”
Tôi không hề biết… cô đang mang thai.
Tôi cắn môi đến bật máu.
Mẹ viết tiếp:
“My quyết định rời đi. Con bé muốn con yên ổn trước khi quay lại… nhưng rồi nó mắc bệnh nặng.
Con bé không muốn con biết nên mẹ giữ lời hứa.
Đây là những thứ nó để lại cho con trước khi đi chữa bệnh xa.
Nếu con thương My… hãy tìm con bé.
My vẫn còn sống.”
Tôi đọc đi đọc lại câu cuối.
Vẫn… còn… sống.
Nước mắt tôi rơi thành dòng.
Ba năm qua, tôi đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Ba năm qua, tôi trách My, trách bản thân… nhưng chưa từng imagined sự thật tàn nhẫn đến vậy.
Tôi mở cuốn nhật ký.
4. NHẬT KÝ CỦA MY
Trang đầu là nét chữ quen thuộc – nét chữ tròn, mềm:
“Ngày 1.
Hưng, em xin lỗi vì đã yếu đuối.
Em không dám nói với anh về đứa con. Em sợ anh chưa sẵn sàng.
Em sợ anh áp lực.
Và em đã đánh mất con…”
Tôi đọc từng trang:
– My bị sảy thai một mình khi tôi đi công trình xa.
– Cô đau đớn đến mức phải nhập viện nhưng nói dối tôi là “em mệt thôi”.
– Cô giấu mọi thứ, sợ tôi thất vọng, sợ mẹ chê trách.
“Em biết mình ngày càng vô dụng trong mắt anh.
Mỗi lần anh cau mày nhìn em, em thấy tim mình đau đến khó thở.
Nhưng em vẫn yêu anh đến mức muốn giữ mọi gánh nặng cho riêng mình.”
Trang thứ 27 khiến tôi không đứng vững:
“Hôm nay anh nói em là ‘gánh nặng’.
Em không trách anh.
Em đã không cho anh biết gì.
Em sợ ở lại sẽ khiến anh mệt mỏi hơn…”
Tôi buông cuốn nhật ký xuống, người rã rời.
Tôi đã tạo ra nỗi đau khiến vợ mình bỏ đi.
Tôi đã dùng lời nói giết chết cô từ bên trong.
Tôi mở tiếp hộp thiếc.
Bên trong có:
– Một chiếc khăn len My tự đan cho tôi.
– Một đôi bông tai cô thích.
– Tấm ảnh cưới đã mờ mép.
– Và một lá thư nhỏ ghi:
“Nếu anh tìm được cái này, nghĩa là mẹ đã không thể giữ lời. Đừng giận mẹ.”
Nước mắt tôi không còn kìm được.
Tôi bật USB lên.
Một video hiện ra.
5. VIDEO CUỐI CÙNG
Màn hình hiện gương mặt My – gầy guộc, nhợt nhạt, hốc mắt sâu, không giống My rực rỡ thuở nào. Nhưng nụ cười… vẫn giống như ngày đầu gặp nhau.
“Anh Hưng…” – giọng cô run run – “nếu anh đang xem cái này, nghĩa là em đã phải đi nơi khác chữa bệnh rồi. Em không muốn anh thấy em thế này. Em sợ anh lại buồn.”
Cô hít sâu:
“Em biết anh từng giận em vì những điều em giấu. Nhưng thật lòng… em chỉ muốn anh được nhẹ đầu, không phải lo cho em.
Em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.
Nếu có ngày anh tìm ra, và vẫn còn xem em là gia đình… hãy đến nơi này.”
Cô giơ tờ giấy ghi địa chỉ một trung tâm dưỡng bệnh ở Đà Lạt.
“Em sẽ chờ… nếu còn có thể.”
Video kết thúc.
Tôi ngồi gục xuống sàn, khóc không ra tiếng.
Căn phòng xoay vòng vòng.
Tất cả đau đớn của ba năm qua—tất cả—hóa ra… tôi là lý do.
6. HÀNH TRÌNH TÌM LẠI
Sáng hôm sau, tôi lên đường.
Từ Quảng Nam vào Đà Lạt, đường dài hơn mấy trăm cây số nhưng tôi không thấy mệt. Tôi chỉ thấy trái tim mình như bị hàng nghìn mũi kim đâm.
Tôi đến trung tâm dưỡng bệnh.
Nơi này đã cũ, bảng hiệu mờ.
Tôi hỏi lễ tân.
Cô gái lật sổ:
“Anh tìm bệnh nhân nào ạ?”
“Vũ Bảo My.”
Cô ngẩng lên nhìn tôi.
“Chị My…? Chị ấy xuất viện hơn một năm rồi.”
Tôi sững sờ:
“Đi đâu ạ?”
“Chúng tôi không rõ. Chị ấy nói muốn quay về quê nhưng không nói rõ ở đâu. Khi rời đi… chị ấy chỉ để lại cái này.”
Cô lễ tân đưa tôi một bì thư nhỏ.
Tôi run run mở ra.
Bên trong là một mảnh giấy:
“Nếu anh đã tìm đến được đây, nghĩa là anh vẫn còn thương em.
Em không muốn trở thành gánh nặng thêm một lần nào nữa.
Em sẽ đi nơi khác để bắt đầu lại.
Anh đừng tìm em nếu cuộc sống của anh đã tốt hơn.
Nếu anh vẫn muốn gặp… hãy tìm ở nơi lần đầu anh và em gặp nhau.”
Tôi đứng chết trân.
Nơi đầu tiên chúng tôi gặp nhau là… bờ kè sông Thu Bồn, nơi năm xưa hai đứa ngồi ăn bắp nướng khi chỉ mới quen được vài ngày.
Tôi lập tức quay xe trở lại Quảng Nam.
7. GẶP LẠI
Bờ kè chiều xuống gió thổi hiu hiu.
Tôi xuống xe, bước từng bước nặng như đá.
Tôi nhìn quanh.
Không có ai… chỉ vài người bán hàng và vài khách du lịch.
Tôi tự nhủ: Có lẽ mình đến trễ. Có lẽ My chỉ viết thế để trấn an.
Hy vọng bắt đầu tắt dần.
Tôi đi dọc bờ kè, đến đúng chỗ năm xưa hai đứa ăn bắp.
Tôi đứng yên.
Gió sông thổi lạnh ngắt.
Tôi nhắm mắt.
“Anh Hưng…?”
Tôi mở choàng mắt.
My đứng đó.
Gầy hơn, tóc ngắn hơn, da sạm đi, nhưng… là My.
Là người tôi đã khóc vì suốt ba năm nay.
Tôi bật khóc.
Tôi chạy đến ôm chầm lấy cô nhưng dừng lại giữa chừng, sợ cô thấy khó chịu.
My nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
“Em tưởng… anh không tìm nữa.”
Tôi nghẹn ngào:
“Ba năm… anh sống như người không có linh hồn.
Nếu anh tìm thấy em và em cho phép… anh muốn bắt đầu lại từ đầu.
Lần này, để anh chăm sóc em.”
My cúi mặt, nước mắt rơi:
“Em sợ… mình vẫn là gánh nặng…”
Tôi nắm tay cô, siết chặt:
“Không. Là phần của anh. Là người anh yêu. Không phải gánh nặng.”
My bật khóc.
Tôi ôm cô vào lòng, thật chặt.
Như thể sợ buông ra một cái… cô sẽ tan biến.
8. KẾT
Buổi tối hôm đó, hai chúng tôi ngồi lại đúng chỗ cũ.
Bắp nướng vẫn thơm, gió sông vẫn mát, nhưng cả hai đều đã khác.
Sau tất cả, tôi hiểu một điều:
Lời nói có thể cứu một người, cũng có thể giết một người.
Và may mắn… My vẫn còn sống để tôi chuộc lỗi.
Tôi hôn nhẹ lên trán My và nói:
“Về nhà với anh nhé?”
My gật đầu, nước mắt rơi xuống bàn tay tôi.
Ba năm xa cách.
Ba năm đau đớn.
Nhưng cuối cùng, chúng tôi tìm lại được nhau.