Thế mà dạo gần đây, tối nào anh cũng “tăng ca”. Về nhà thì mệt mỏi, nằm vật ra giường, chẳng còn đụng đến tôi. Mắt anh dán vào điện thoại, nhưng vừa thấy tôi liếc qua là tắt màn hình vội. Càng lạ hơn, anh tháo cả nhẫn cưới, giấu kỹ trong túi quần như sợ ai đó nhìn thấy.
Tôi bắt đầu linh cảm có chuyện.
Tôi không đánh ghen, không tra hỏi. Chỉ lặng lẽ cài định vị xe, mượn số một chị bạn làm trong công ty chồng, rồi giả vờ nhắn tin “mượn đồ gửi anh ấy mang về giúp.”
Chỉ sau vài hôm, tôi có đủ bằng chứng: chồng tôi đang qua lại với một cô nhân viên mới vào – trẻ trung, váy ngắn, môi đỏ chót, nhìn là biết kiểu người thích ngả nghiêng. Những tấm hình anh chở cô ta sau xe, cùng nhau đi vào quán cà phê kín tiếng, ra khỏi phòng trọ lúc chiều muộn… được gửi thẳng từ một người quen trong đội bảo vệ tòa nhà.
Tôi câm lặng suốt hai tuần.
Không khóc. Không nói gì với ai – kể cả người thân. Nhưng trong đầu, tôi lên kế hoạch từng bước.
May mắn (hoặc xui rủi cho họ), công ty chồng tôi sắp tổ chức tiệc tất niên lớn tại một trung tâm hội nghị sang trọng. Nhân viên được phép dẫn theo “người nhà”. Tôi đã đăng ký đi từ sớm, và thầm chuẩn bị một buổi tối mà tôi tin… không ai quên được.
Tôi gọi cho một người bạn từng làm trong ngành tổ chức sự kiện. Nhờ chị ấy liên hệ giúp bộ phận kỹ thuật của trung tâm tổ chức, “chỉ cần 3 phút giữa giờ giải lao để phát một đoạn clip.” Tôi gửi video kèm lời nhờ vả: “Không cần giới thiệu gì, chỉ phát đúng đoạn đó.”
Tối hôm ấy, tôi bước vào sảnh tiệc trong một chiếc váy nổi bật. Tôi chỉ mỉm cười, sải bước như thể mình là nhân vật chính trong bữa tiệc đó.
Chồng tôi đứng chết lặng khi thấy tôi. Còn “bé ba” thì vẫn đang nép vào anh ta ở bàn VIP.
Buổi tiệc diễn ra như bình thường – cho đến giữa chương trình, khi MC xin phép nghỉ giữa giờ 5 phút để “chiếu clip tri ân những cống hiến thầm lặng trong năm vừa qua”.
Và rồi, ánh sáng tắt bớt.
Màn hình LED bật lên.
Cảnh quay hiện ra: một người đàn ông trong bộ đồ công sở quen thuộc – đang ôm một cô gái trẻ tại bãi đậu xe. Cảnh chuyển nhanh sang quán cà phê phim, rồi đến đoạn họ nắm tay đi vào một khu nhà trọ.
Cả hội trường nín lặng.
Chồng tôi ngẩng mặt lên nhìn, môi run run. Cô nhân tình thì bắt đầu hoảng loạn, mặt trắng bệch.
Tôi bước lên, cầm mic nhẹ nhàng:
– “Tôi là vợ hợp pháp của anh Trí. Tôi biết chuyện này từ ba tháng trước, và tôi chỉ muốn cảm ơn em – cô gái trong clip – vì đã giúp tôi nhìn rõ bản chất của người đàn ông mình từng gọi là chồng.”
Cả hội trường xôn xao.
Tôi không cần thêm một lời sỉ vả nào. Chỉ cúi đầu chào mọi người, rồi quay bước.
Sau đó, tôi nghe nói “bé ba” bỏ chạy khỏi sảnh, bị trưởng phòng hành chính kéo lại vì cũng từng có… “dây mơ rễ má”. Váy rách, son trôi, cô ta khóc đến nghẹn giọng.
Chồng tôi thì bị giám đốc gọi riêng. Một tuần sau đó, anh bị đình chỉ công tác tạm thời để điều tra hành vi vi phạm quy tắc đạo đức nhân viên.
Còn tôi?
Tôi đã đặt sẵn một phòng khách sạn 5 sao từ hôm trước. Tôi bước vào phòng, mở sâm panh, quay một đoạn clip ngắn phía sau lưng mình – cảnh tôi ngồi giữa ánh đèn lung linh, tiếng nhạc du dương. Không lộ mặt, không lời thoại, chỉ kèm dòng caption:
“Khi đàn bà im lặng… là lúc họ đang viết kịch bản khiến anh không kịp đỡ.”
…
Sau đêm hôm đó, tôi không gặp lại chồng cũ nữa.
Tôi nghe nói, chỉ ba ngày sau, công ty gửi thông báo chính thức đình chỉ anh ta vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh nội bộ. Anh không những mất việc, mà còn bị đưa vào danh sách “đen” của ngành – khó có thể xin vào công ty nào khác với vị trí tương đương.
Còn “bé ba” – người từng thỏ thẻ gọi anh là “anh yêu, chỉ cần anh bỏ vợ là mình hạnh phúc” – cũng nhanh chóng biến mất. Cô ta thậm chí còn nhắn cho anh một tin cuối:
“Em không muốn dính vào drama thêm nữa. Em cần một người có tương lai, không phải gánh nặng.”
Cứ thế, hai kẻ từng ngỡ ôm giấc mơ “vượt rào đến hạnh phúc” lại bị chính tham vọng và dối trá của mình cuốn trôi. Mối quan hệ ấy chẳng cần ai chen vào, tự nó rã ra từng mảnh.
Còn tôi?
Sau hôm đó, đoạn clip ngắn tôi đăng lên mạng thu hút hàng chục ngàn lượt chia sẻ. Không ồn ào, không hạ thấp ai, chỉ là một hình ảnh người phụ nữ bước đi trong im lặng – nhưng đầy khí chất.
Vài thương hiệu lớn sau đó đã mời tôi hợp tác, vì họ đánh giá cao khả năng xử lý khủng hoảng “văn minh mà sâu sắc” của tôi. Công việc tôi từ đó cũng thuận lợi hơn, được đề bạt lên vị trí quản lý nội dung truyền thông cấp cao.
Tôi thuê một căn hộ mới, không quá sang trọng, nhưng đủ yên tĩnh để mỗi sáng thức dậy pha ly cà phê, nhìn ra ban công và tự nhủ:
“Cuộc đời này, đôi khi không cần thắng ai cả. Chỉ cần không để bản thân mất giá vì những người không xứng.”