Anh ta mặc bộ vest chỉnh tề, gương mặt đầy vẻ đắc thắng. Khi luật sư đọc lại bản phân chia tài sản, Hùng mỉm cười:
“Anh không muốn tranh giành đâu, nhưng luật là luật. Nhà, xe và quyền nuôi con — tất cả anh có thể lo tốt hơn em.”
Tôi cười nhẹ, chỉ đáp:
“Anh thắng rồi, chúc mừng.”
Ai cũng tưởng tôi yếu đuối, nhu nhược chấp nhận thua thiệt. Không ai biết, trong lòng tôi đã tính từng bước — từ khi anh ta bắt đầu lén lút ngoại tình với cô nhân viên kế toán kém tôi 8 tuổi.
Một tháng sau ly hôn, Hùng chính thức dọn về sống cùng cô ta. Hai người công khai hạnh phúc, đăng ảnh nhà cửa sang trọng — căn nhà mà tôi từng mất ngủ nhiều đêm để chọn từng viên gạch, từng tấm rèm.
Nhưng chỉ sau 30 ngày, anh ta gọi cho tôi. Giọng run rẩy:
“Linh… em có thể qua nhà một lát được không? Có chuyện… lớn rồi.”
Tôi bình thản:
“Anh nói thẳng đi.”
“Căn nhà bị ngân hàng niêm phong rồi. Em có nhớ hồi anh vay thế chấp căn nhà để đầu tư không? Bên công ty mới vỡ nợ… anh sắp mất hết rồi.”
Tôi bật cười:
“Thì anh vẫn còn cô ấy bên cạnh mà, đúng không?”
Hùng im lặng. Một lát sau, giọng anh ta nghẹn lại:
“Cô ta bỏ đi rồi. Em… có thể giúp anh được không? Anh không còn gì nữa.”
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu, như một nhát dao xoáy thẳng vào lòng anh ta:
“Anh quên rồi sao? Hợp đồng vay đó đứng tên một mình anh, vì tôi đã rút vốn khỏi công ty trước khi anh vay. Tôi đâu có gì liên quan.”
Hùng chết lặng. Tôi vẫn nhớ rõ hôm ký đơn ly hôn, ánh mắt anh ta khinh khỉnh, nghĩ mình nắm trọn phần thắng. Nhưng thật ra, ngay khi phát hiện anh ngoại tình, tôi đã lặng lẽ tách cổ phần, rút toàn bộ vốn và chuyển sang mở công ty riêng dưới tên em gái.
Bây giờ, công ty tôi đang thắng lớn, còn anh ta nợ ngập đầu.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa như hôm ký đơn ly hôn. Nhưng khác ở chỗ, tôi không còn là người đàn bà ướt sũng nước mắt nữa.
Tôi đã mất chồng, mất nhà, nhưng tôi tìm lại được chính mình — và đó là tài sản lớn nhất.