Hương tỉ mỉ lau dọn bàn ăn, sắp xếp hoa tươi, còn mẹ cô, bà Lan, bận rộn trong bếp với những món ăn truyền thống: bánh chưng, gà luộc, xôi gấc. Bà Lan vốn là người kỹ tính, luôn muốn mọi thứ hoàn hảo, nhất là khi liên quan đến hạnh phúc của con gái. Bố Hương, ông Tùng, thì điềm tĩnh hơn, chỉ ngồi đọc báo và thi thoảng góp ý: “Đừng làm quá, cứ tự nhiên là được.”
Đúng 10 giờ sáng, gia đình Minh xuất hiện. Mẹ Minh, bà Hạnh, dẫn đầu với dáng vẻ sang trọng, theo sau là ông Đức, bố Minh, và cô em gái Minh tên Linh. Họ mang theo một giỏ quà lớn, bên trong là trà, rượu, bánh kẹo cao cấp, và một phong bì dày cộp. Hương mỉm cười chào đón, nhưng trong lòng hơi hồi hộp khi thấy bà Hạnh nhìn quanh nhà với ánh mắt dò xét.
Buổi gặp bắt đầu trong không khí thân mật. Hai bên trò chuyện về công việc, cuộc sống, và những kỷ niệm của Hương và Minh. Minh nắm tay Hương dưới gầm bàn, như muốn trấn an cô. Nhưng khi bữa ăn vừa kết thúc, bà Hạnh bỗng đứng dậy, mỉm cười và nói: “Thưa anh chị, hôm nay chúng tôi đến không chỉ để ra mắt, mà còn muốn bàn chuyện nghiêm túc. Chúng tôi rất quý Hương, và để thể hiện thành ý, gia đình tôi xin gửi tặng cháu 200 triệu đồng.”
Bà Hạnh đẩy phong bì về phía bà Lan. Cả nhà Hương ngỡ ngàng. Ông Tùng ngừng nhấp trà, còn Hương tròn mắt nhìn Minh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà Hạnh tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ: “Tuy nhiên, chúng tôi cũng có một đề nghị nhỏ. Nếu hai cháu cưới, chúng tôi mong Hương sẽ nghỉ việc để tập trung chăm lo gia đình, vì Minh nhà tôi cần một người vợ toàn tâm toàn ý. Công việc của cháu hiện tại cũng không quá quan trọng, đúng không?”
Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Hương sững sờ, cảm giác như máu nóng dồn lên mặt. Cô làm việc ở một công ty quảng cáo, đam mê công việc và đang trên đà thăng tiến. Nghỉ việc ư? Ý nghĩ đó chưa từng xuất hiện trong đầu cô. Minh cúi mặt, không nói gì, như thể đã biết trước yêu cầu này.
Bà Lan, vốn đã cố giữ vẻ lịch sự từ đầu buổi, bỗng đứng bật dậy, giọng run run vì giận: “Ý bà là sao? Bà mang tiền đến đây để mua con gái tôi à? Hương nhà tôi có sự nghiệp, có ước mơ, không phải thứ để các người định đoạt! Nếu đây là điều kiện để cưới, thì tôi thà hủy hôn ngay lập tức!” Bà ném phong bì về phía bà Hạnh, khiến mọi người chết lặng.
Ông Tùng vội can ngăn: “Bình tĩnh nào, mình ơi. Có gì từ từ nói.” Nhưng bà Lan đã không kiềm chế được, nước mắt lưng tròng: “Tôi nuôi con bao năm, không phải để người ta xem thường như thế này!”
Bà Hạnh, có vẻ bất ngờ trước phản ứng mạnh mẽ, cố giải thích: “Chị hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ muốn tốt cho các cháu…” Nhưng lời bà bị cắt ngang bởi tiếng Hương, giờ đã lấy lại bình tĩnh: “Cô chú, cháu cảm ơn tấm lòng của gia đình. Nhưng cháu không thể chấp nhận điều kiện này. Cháu yêu Minh, nhưng cháu cũng yêu bản thân mình. Nếu cưới nhau mà phải từ bỏ đam mê, thì đó không phải là hạnh phúc cháu muốn.”
Minh, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng đầy áy náy: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con không muốn Hương phải nghỉ việc. Con yêu cô ấy vì cô ấy là chính cô ấy.” Cậu quay sang Hương, ánh mắt chân thành: “Anh xin lỗi, anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Không khí trở nên căng thẳng đến ngột ngạt. Bà Hạnh, nhận ra tình hình không thể cứu vãn, đứng dậy xin phép ra về. Gia đình Minh rời đi trong im lặng, để lại Hương và gia đình cô trong những cảm xúc lẫn lộn. Tối hôm đó, Hương ngồi bên mẹ, nắm tay bà: “Mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn.” Bà Lan ôm con gái, dịu dàng nói: “Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc, và hạnh phúc không bao giờ đến từ việc đánh mất chính mình.”
Vài ngày sau, Minh tìm gặp Hương. Cậu thừa nhận mình đã không đủ dứt khoát để bảo vệ cô trước gia đình. Hai người ngồi bên hồ, nói chuyện thẳng thắn. Hương nhìn Minh, lòng vẫn yêu nhưng cũng đầy trăn trở: “Anh à, em cần thời gian. Nếu chúng ta muốn ở bên nhau, anh cần chứng minh rằng anh tôn trọng em, không chỉ bằng lời nói.”
Câu chuyện khép lại với hình ảnh Hương đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Cô biết, dù tương lai có ra sao, cô sẽ không bao giờ từ bỏ giá trị của chính mình. Và đâu đó, cô tin rằng tình yêu thực sự sẽ tìm được cách để vượt qua mọi thử thách.