Khách mời đông nghịt. Ai cũng khen tôi may mắn: “Minh hiền lành, thành đạt, lại yêu thương con gái nhà nghèo như cô.”
Tôi cười, cố giấu nỗi lo trong lòng. Gần đây, anh hay trầm ngâm, giật mình và né tránh ánh mắt tôi. Hỏi thì anh chỉ cười gượng:
– Chắc do căng thẳng trước ngày cưới thôi.
Tôi tin. Ai mà chẳng hồi hộp ngày trọng đại.
Buổi lễ diễn ra trong tiếng nhạc và hoa lung linh. Khi MC giới thiệu chú rể bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay vang dậy. Minh nắm tay tôi, ánh mắt ấm áp. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng sủa vang lên chói tai.
Từ đâu, con chó nhỏ nhà tôi – Bơ – lao thẳng đến, gầm gừ rồi bất ngờ cắn mạnh vào chân Minh.
Khách mời hét lên. Tôi sững sờ:
– Bơ! Sao mày lại làm thế?!
Nhân viên vội kéo nó ra. Minh đau đớn, mặt tái nhợt. Anh quát:
– Bơ mày làm sao thế! Ra ngoài ngay!
Tôi run rẩy. Bơ vốn rất ngoan, chưa bao giờ cắn ai, nhất là người tôi yêu.
Đám cưới phải tạm dừng. Mẹ tôi vỗ vai trấn an:
– Chắc nó sợ đông người thôi, con đừng để bụng.
Nhưng ánh mắt Minh lúc ấy… lạnh và xa lạ.
Tối, khi tôi đưa anh đi băng bó, tôi khẽ nói:
– Em xin lỗi. Chắc Bơ hoảng. Anh có giận em không?
Anh lắc đầu, mỉm cười yếu ớt:
– Không đâu, chỉ là tai nạn nhỏ thôi.
Nhưng tôi thấy tay anh run. Còn Bơ – bị nhốt ngoài sân – cả đêm tru dài, nghe như tiếng khóc.
Ba ngày sau, tôi về nhà lấy đồ. Mẹ nói Bơ bỏ ăn, cứ nằm lì dưới gốc cây nhìn ra cổng. Tôi cúi xuống vuốt ve, trách yêu:
– Mày làm tao xấu hổ với chồng mày lắm biết không?
Nó rên khẽ, liếm tay tôi – chỗ đeo nhẫn cưới. Tôi thoáng thấy trên lông nó dính chút bột trắng mờ, mùi tanh rất lạ. Một linh cảm xấu ập đến.
Tôi nhớ lại hôm đám cưới, Minh vội chạy vào phòng thay giày, không cho ai chạm vào. Tôi mở thử vali của anh, bên trong có một túi nhỏ chứa gói bột trắng.
Tôi chết lặng. Cùng lúc đó, điện thoại anh reo. Tin nhắn từ “Huy – bạn thân”:
“Mày giấu kỹ chưa? Đừng để ai phát hiện, kẻo toi cả hai.”
Tim tôi như rơi xuống. Tôi không muốn tin. Minh – người đàn ông dịu dàng của tôi – lại dính vào thứ này sao?
Tối đó, tôi lặng lẽ đối diện anh.
– Anh… có chuyện gì giấu em không?
Anh sững lại, mắt đỏ hoe:
– Anh bị bạn lừa. Họ nhờ anh mang giúp túi tài liệu ra nước ngoài, anh không biết trong đó là hàng cấm. Anh sợ, nên giấu đi để tìm cách trả lại… nhưng chưa kịp thì Bơ đã phát hiện.
Tôi nhìn anh – không phải ánh mắt của kẻ tội lỗi, mà là của người hoảng loạn và day dứt.
– Anh định im lặng sao?
– Không, anh sẽ khai báo. Anh không muốn bắt đầu cuộc hôn nhân này bằng dối trá.
Đêm đó, chúng tôi cùng đến đồn công an. Minh thành khẩn trình báo, giao nộp tang vật và cung cấp bằng chứng về người đã gài anh. Nhờ vậy, anh được xem xét là người tố giác, thoát tội. Nhóm bạn xấu kia bị bắt sau đó ít lâu.
Tôi ôm chặt anh khi anh bước ra khỏi trụ sở, mồ hôi ướt đẫm nhưng ánh mắt trong veo.
– Em sợ mất anh…
Anh khẽ đáp:
– Anh cũng sợ, nhưng nếu không có em và Bơ, có lẽ anh chẳng còn cơ hội làm lại.
Từ đó, Bơ trở thành “người hùng” nhỏ trong nhà. Mỗi chiều, nó nằm dưới chân chúng tôi khi hai vợ chồng cùng chăm vườn.
Tôi hay nhìn Minh – người từng suýt lạc bước – nay sống tử tế, giản dị và trân trọng mọi điều nhỏ bé.
Có lẽ, đôi khi cuộc đời gửi đến ta những biến cố tưởng như tồi tệ, để giúp ta dừng lại trước khi trượt xa hơn.
Tôi vuốt ve Bơ, mỉm cười:
– Cảm ơn mày… đã cứu cả hai đứa tao.
Nó vẫy đuôi, liếm nhẹ bàn tay tôi – như cách một người bạn tri kỷ nói rằng:
“Tao biết, mọi chuyện giờ đã ổn rồi.”