5h sáng, mẹ chồng ở quê đã gọi điện cho tôi, giọng hớt hải: “Con ơi, con đã mua sắm xong hết chưa, sắp xếp thời gian đi chợ đi nhé, chứ Tết đến nơi rồi. Không chỉ nhà mình mà còn nhà ông bà ngoại, ông bà nội, mấy nhà đấy, không phải ít đâu. Mà mua sắm thì phải ghi đầy đủ vào, không đến lúc thiếu các phương pháp tối thiểu”.
Tôi dồi dào nhưng không hoang nói lại mẹ chồng, đành quay ra tinh chồng: “Mẹ anh buồn cười thật, mới 5h mà đã gọi điện mua sắm Tết. Em còn bao nhiêu việc làm, sáng lại phải đi làm, có được tự do reo như bố mẹ anh ở nhà đâu mà mọi việc đạp lên đầu em thế? Thế khi anh chưa lấy vợ thì nhà anh ai mua sắm Tết?”.
Chồng nghe tôi nói tỏ vẻ khó chịu, bảo: “Làm dâu thì phải thực hiện hoàn thành phận của mình chứ mọi năm với năm nay cái gì. Năm nay em làm dâu mới thì càng phải thực hiện thật tốt. Nhà mình không như nhà khác, cái gì cũng phải chỉ chu, cẩn thận. Em làm xuề xòa là không được đâu”.
Nghe giọng gia trưởng của chồng, tôi ức chế, không còn muốn ngủ tiếp nữa. Tôi ngồi dậy dậy danh sách các món ăn về nhà chồng, từ cành mai, cành đào đến bánh hoa hoa hồng, bánh trang trí trong nhà, đồ biếu họ hàng gần xa để mẹ chồng tôi xách đi chúc Tết . Nói ra thật là nhiều…
Ngoài ra tôi còn phải chuẩn bị 4 mâm cơm mùng 1 Tết để đón họ hàng về nhà chồng ngày ăn. Vì bố chồng là con trưởng, chồng tôi là mục tiêu tôn giáo nên việc làm đó là bắt buộc.
Tính mẹ tôi cẩn thận, không cho xuề xòa nên nhất định phải làm. Mẹ ghé: ” Đồ ăn con phải mua và sơ chế, để sẵn trong tủ lạnh để sáng mùng 1 dậy sớm lo liệu”. Nghĩ đến cảnh ấy, tôi ngán ngẩm vô cùng.
Lo xong nhà chồng, tôi lại phải lo nhà ngoại, nhà nội của bố mẹ chồng. Nghĩ một tay tôi làm tất cả công việc thì đến bao giờ cho xong?
Mẹ chồng kể, năm nào bà cũng phải mua sửa cho bố mẹ đẻ nhưng năm nay có tôi rồi, bà giao toàn bộ cho con dâu mới. Tuy nhiên, mẹ lại không đưa ra đồng nào cho tôi. Chưa kể, tôi còn phải có trách nhiệm biếu tiền tiêu Tết cho ông bà.
Người không động viên còn lên giọng: “Em làm dâu nhà anh thì phải theo thói quen nhà anh. Bố mẹ anh gia giáo, coi trọng chữ tín, coi trọng lễ nghĩa, em phải hiểu”.
“Năm đầu làm dâu”. Đúng vì năm đầu đó chứ nếu là năm 3, năm 4 thì có lẽ tôi đã đến nhà anh và anh đi lo liệu. Đừng nghĩ cưới vợ về là bắt vợ “làm dâu”… Nhà riêng của tôi ở thành phố chưa có bông hoa nổi, hộp bánh, nhưng chưa lên nhà sạch cửa. Nhưng chắc chắn tôi cũng có ý thức mà lo.
Lo mấy ngày Tết mà tôi chạy cả tháng vẫn chưa xong. Tết với ai vui vẻ thế nào tôi chưa biết nhưng với tôi từ khi bước chân vào nhà chồng giá sách, Tết thực sự thành nỗi đau rồi.
Độc giả ẩn tên