Chuyện là thế này.
Gia đình tôi sống tại Hà Nội, nhưng quê gốc ở Nam Định. Nhiều năm nay, chồng tôi thường xuyên được mời đi ăn cỗ, ăn giỗ nhà họ hàng, bạn bè. Tuy nhiên, chúng tôi lại chưa có dịp nào mời mọi người về nhà đáp lễ. Năm nay, nhân dịp giỗ bố và vừa sửa sang xong ngôi nhà cho mẹ, hai vợ chồng bàn nhau tổ chức một bữa giỗ thật chu đáo, mời bạn bè, đồng nghiệp đến thăm nhà cho tình cảm thêm gắn bó.
Ban đầu, tôi chỉ định mời đồng nghiệp ở cơ quan chồng vì cơ quan tôi không có thói quen mời nhau đến nhà ăn giỗ. Thế nhưng, anh gợi ý mời cả cơ quan vợ cho vui nên tôi quyết định mời mấy người cùng phòng, đều là các chị em thân thiết đã làm việc gắn bó với nhau nhiều năm chỉ là chưa từng về thăm nhà bao giờ.
(Ảnh minh họa)
Hôm giỗ, cỗ bàn vừa được bày lên thì khách khứa cũng bắt đầu đến đông đủ. Nhóm bạn của chồng tôi khoảng chục người đến trước, ai cũng tay xách nách mang hoa quả, quà bánh. Vợ chồng tôi cùng mẹ ra tận cửa đón tiếp, mời mọi người vào nhà.
Một lúc sau, đồng nghiệp của tôi cũng tới. Nhưng tôi có chút bất ngờ vì đoàn khá đông. Tôi chỉ mời 3 đồng nghiệp nhưng họ lại đưa cả chồng và con đến. Có em bảo, nhân tiện về quê nên cho cả nhà đi, coi như đi du lịch. Điều đáng nói là, dù đi đông như vậy nhưng mấy chị em đều đến tay không, không quà bánh, cũng không ai vào bàn thờ thắp cho bố tôi một nén nhang.
Do lượng khách đông hơn dự tính, các mâm cỗ phải dồn lại cho đủ chỗ ngồi. Khách của tôi chiếm hơn hai mâm, trong khi ban đầu tôi chỉ dự trù cho ba người. Mỗi mâm cỗ tôi đã bỏ ra khoảng 1 triệu đồng tiền nguyên liệu. Trẻ con trong đoàn khá đông, chạy nhảy lung tung, ăn uống vương vãi, khiến tôi vừa ái ngại với chồng vừa xấu hổ với mẹ chồng và họ hàng.
Ở quê chồng tôi khi đi ăn giỗ,việc đi ăn giỗ thường rất coi trọng lễ nghĩa. Khách đến nhà thường mang theo phong bì hoặc ít nhất là chút hoa quả, quà cáp để thể hiện tấm lòng. Vậy nên, chuyện đồng nghiệp tôi đưa cả nhà đến tay không khiến tôi bất ngờ. Lại càng lăn tăn hơn khi ở quê, tôi luôn có tiếng là cô công ăn việc làm tốt, đồng nghiệp là những người có điều kiện và có học thức cao. Vậy mà hôm nay xảy ra tình huống này khiến tôi khó xử và hối hận khi đã mời đồng nghiệp đến nhà.
Đã thế, trong bữa ăn thường thiếu thứ này thứ nọ, tôi liên tục phải đứng lên lấy nhưng mấy người đồng nghiệp của tôi lại không hề để ý. Họ cứ vô tư ngồi gắp thức ăn và chăm sóc con cái của mình. Có lúc còn nhắc khéo chủ nhà “có tương ớt không em”, “chị ơi cho em xin thêm mấy đôi đũa”. Thấy tôi tất tả, mẹ chồng còn chạy ra phụ giúp khiến tôi càng ngại ngùng hơn.
(Ảnh minh họa)
Đến lúc ăn xong rồi bắt đầu phải dọn dẹp, đồng nghiệp của tôi cũng chỉ thu xếp một vài cái bát ở mâm rồi mặc mấy bác lớn tuổi trong họ bê đi rửa. Họ ra thăm vườn rồi cùng nhau hái trái cây, chụp ảnh mặc cho ở trong nhà mọi người bên nhà chồng tôi đang tấp nập dọn dẹp bát đũa, mỗi người một chân một tay không có ai chơi cả.
Đặc biệt, khi thấy mọi người đang ngồi rửa bát giữa nắng, một chị đồng nghiệp của tôi đi qua và nói:
– Nắng quá nhỉ, sao mình không đặt cỗ cho vừa ngon vừa nhàn ạ. Năm sau đặt cỗ cho khỏi phải rửa bát cả nhà ơi.
Câu nói khiến tôi sượng trân không biết trả lời thế nào mà chỉ gượng cười rồi bảo:
– Thôi chị cứ ra vườn chụp ảnh đi, chẳng mấy khi được về thăm quê em, mấy cái bát bọn em rửa một loáng là xong, ở quê không có thói quen đặt cỗ làm sẵn nên mọi người làm cũng quen rồi
Khi đồng nghiệp ra về, tôi gói ghém lộc cẩn thận để tặng từng người, cố gắng tỏ ra hiếu khách, nhưng nói thật trong lòng tôi cứ lấn cấn mãi, sao họ lại ứng xử lạ thế. Đều là người có ăn có học và tôi biết gia đình họ đều thuộc dạng có điều kiện chứ không hề khó khăn gì.
Tình huống này làm cho tôi phải tự vấn bản thân mình. Tôi làm việc ở cơ quan đến nay gần chục năm rồi, mọi người đều biết tôi là người ăn ở tốt, có đi có lại, chưa bao giờ có chuyện ăn không của ai cái gì. Vậy mà hôm nay không hiểu sao mọi người lại cư xử như vậy khi đến nhà tôi ăn giỗ.
Bản thân tôi mỗi khi đến nhà đồng nghiệp hay các bạn bè, dù không phải dự cỗ bàn, giỗ chạp cũng sẽ mua đồ này, đồ kia, thậm chí còn mua quà cho con cái họ. Thế nên cách hành xử của mấy đồng nghiệp trong bữa giỗ đó khiến tôi thấy khó chịu. Lúc này tôi thật sự vô cùng hối hận vì đã mời các đồng nghiệp về quê, vừa tiếp đãi cực khổ mà lại được phen ê chề với họ hàng nhà chồng.
Rồi sau này nếu chồng tôi có thắc mắc thì tôi cũng chẳng biết giải thích thế nào. Chẳng biết họ vô tâm hay do tôi suy nghĩ hẹp hòi nữa.