Mải buôn bán làm ăn, tôi thành g:ái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Sau trận đa:u ruột thừa tôi thuê thanh niên 30 tuổi làm cho cửa hàng…

Tôi là Hương, 40 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Lâm Đồng. Suốt 20 năm qua, tôi mải mê buôn bán, mở một cửa hàng tạp hóa lớn nhất khu vực, đến nỗi không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Ở tuổi 40, tôi bị gọi là “gái quá lứa lỡ thì”, nhưng tôi không bận tâm, vì tôi tự hào với những gì mình đạt được. Cửa hàng của tôi ngày càng đông khách, và tôi quyết định thuê thêm người phụ giúp.

Tôi thuê Tùng – một chàng trai 30 tuổi, về làm nhân viên. Tùng cao ráo, hiền lành, và rất chăm chỉ. Cậu ấy thường ở lại muộn để giúp tôi kiểm hàng, luôn cười tươi và nói: “Chị Hương đừng lo, em làm được mà!” Dần dần, tôi cảm mến sự nhiệt huyết và chân thành của Tùng, nhưng tôi tự nhủ: “Mình hơn nó 10 tuổi, làm sao được.”

Một buổi tối, sau khi đóng cửa hàng, tôi bất ngờ bị đ:: au ruột thừa dữ dội. Tùng hoảng loạn, vội vàng chở tôi đến bệnh viện thị trấn. Suốt đêm, Tùng ngồi bên giường, chăm sóc tôi từng chút, từ lấy nước đến hỏi han bác sĩ. Sau ca phẫu thuật thành công, tôi tỉnh dậy, thấy Tùng vẫn ở đó, mắt đỏ hoe vì lo lắng. Lúc đó, tôi cảm nhận được trái tim mình rung động. Tùng cười: “Chị Hương khỏe là tốt rồi, em lo lắm.” Tôi nhìn Tùng, lòng ấm áp, và tình cảm ấy lớn dần mà tôi không hay.

 

Sau khi hồi phục, tôi và Tùng trở nên thân thiết hơn. Tùng thú nhận rằng cậu ấy cũng thích tôi, dù biết khoảng cách tuổi tác. “Chị Hương, em không quan tâm tuổi tác. Em thích chị vì chị mạnh mẽ và tốt bụng,” Tùng nói. Tôi xúc động, quyết định cho cả hai một cơ hội. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, dù tôi lo lắng về miệng đời.

Ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi hồi hộp, nhưng Tùng trấn an: “Chị đừng lo, em sẽ nói chuyện với bố”. Nhưng ngay khi đến nhà Tùng tôi đã ngỡ ngàng khi nhìn thấy bố của Tùng – ông Nam, 60 tuổi...

Ông Nam chính là người yêu cũ của mẹ tôi, người từng bỏ mẹ tôi 20 năm trước để lấy một cô gái khác. Tôi nhận ra ông ấy ngay lập tức, vì mẹ từng cho tôi xem ảnh thời trẻ – tấm ảnh mà mẹ vẫn giữ trong ngăn kéo, kèm theo nước mắt khi kể về mối tình đầu không trọn vẹn.

Ông Nam mặt tối sầm, có lẽ vì tôi trông quá giống mẹ tôi. Ông Nam nhìn tôi, lắp bắp: “Hương… có phải cháu là con của bà Hường không?” Tôi run run: “Sao lại là ông?” Tùng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Ông Nam cúi đầu, kể rằng sau khi bỏ mẹ tôi, ông sống không hạnh phúc, vợ ông qua đời sớm, và ông nuôi Tùng một mình. Ông không ngờ con trai mình lại yêu con gái của người phụ nữ mà ông từng làm tổn thương.

Tôi quay sang Tùng, nước mắt lăn dài: “Tùng, em biết không, bố em từng là người yêu của mẹ chị. Ông ấy bỏ mẹ chị, từng khiến mẹ chị đ au khổ.” Tùng sững sờ, nhìn bố, rồi nắm tay tôi: “Chị Hương, chuyện của bố là quá khứ. Em yêu chị, và em không muốn mất chị.” Ông Nam quỳ xuống, xin lỗi tôi: “Hương, bác sai. Bác không dám mong cháu tha thứ, nhưng đừng vì bác mà từ chối tình cảm của thằng Tùng.”

Tôi suy nghĩ rất lâu. Dù quá khứ đau lòng, tôi nhận ra Tùng không có lỗi. Tôi quyết định  tiếp tục mối quan hệ với Tùng. Nửa năm sau, tôi và Tùng kết hôn. Tôi có bầu và sinh một bé gái. Ông Nam thường xuyên qua thăm, cố gắng bù đắp lỗi lầm bằng cách chăm sóc cháu nội.

Câu chuyện của tôi lan khắp thị trấn, trở thành bài học về sự tha thứ và tình yêu vượt qua định kiến. Với tôi, Tùng không chỉ là người yêu, mà còn là người giúp tôi tìm lại niềm tin vào hạnh phúc, dù tôi từng nghĩ mình đã quá muộn để yêu.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/mai-buon-ban-lam-an-toi-thanh-gai-qua-lua-lo-thi-o-tuoi-40-sau-tran-dau-ruot-thua-toi-thue-thanh-nien-30-tuoi-lam-cho-cua-hang-d284837.html