Lương chồng 30 triệu/tháng nhưng 7 năm không đưa vợ một đồng, còn thách thức một câu khiến tôi sững người

Sự tin tưởng và hy sinh đặt không đúng người nên khổ vậy đó, mọi người lấy đó mà làm gương, đừng dối hết ruột gan ra như tôi.

Ngày yêu anh, tôi tự hào biết bao nhiêu khi có một người bạn trai còn trẻ mà đã mua được nhà ở thành phố. Với tôi, anh vừa là chỗ dựa vững chắc, vừa là niềm kiêu hãnh mỗi khi nhắc đến. Thế nhưng, đêm tân hôn đã hé lộ một sự thật khiến tôi bàng hoàng.

Tiền mừng cưới của chúng tôi được gần 100 triệu, chồng đòi giữ hết. Tôi thì lại muốn mua vàng vì nghĩ để tiền mặt lâu ngày sẽ mất giá. Tranh luận mãi, anh mới chịu nói thật: căn nhà 3 tỷ anh mua trước kia mới chỉ trả được 1,5 tỷ, còn lại là vay ngân hàng. Anh định dùng toàn bộ tiền mừng cưới để trả bớt khoản nợ đó.

Chưa kịp trấn tĩnh sau tin này, anh tiếp tục bảo rằng lương của anh từ nay sẽ để trả nợ nhà, còn lương tôi sẽ lo chi tiêu sinh hoạt và nuôi con. Nhìn thấy vẻ mặt tôi như sắp khóc, anh lại ôm tôi, dịu giọng động viên:

–  Chúng mình chỉ cần cùng nhau cố gắng vượt qua khó khăn này, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, em yên tâm.

Ngày đó, tôi yêu anh rất nhiều. Tôi nghĩ nếu mình sống tốt thì anh sẽ đối tốt lại. Tôi đã đồng ý gánh vác hết chi tiêu trong nhà để anh tập trung trả nợ. Những ngày tháng ấy, tôi tự an ủi rằng hi sinh của mình rồi sẽ được đền đáp xứng đáng.

Đầu năm nay, chồng báo tin vui: nợ nhà đã trả xong và anh được thăng chức, lương tăng lên 30 triệu/tháng. Tôi nghe mà vỡ òa hạnh phúc, cảm thấy mọi cố gắng của hai vợ chồng đã được đền đáp. Nhân dịp ấy, tôi nhắc khéo chồng:

– Từ tháng sau, anh góp tiền ăn và tiền học hành cho các con với vợ nhé. Nhà mình giờ cũng đã ổn hơn rồi.

Nào ngờ anh thẳng thừng gạt phăng:

– Tiền lương của anh đang tích góp để mua một mảnh đất. Sau này gia đình mình có biến cố gì cũng có cái để mà xoay sở. Em cứ chi tiêu như trước đi, tiền lương của em là đủ mà.

Tôi chết lặng. Nhưng không muốn gia đình căng thẳng, tôi lại nhẫn nhịn, nghĩ rằng có lẽ anh lo xa thật. Thế nhưng dạo gần đây, anh thay đổi hẳn. Anh không còn quan tâm đến tôi như trước, thậm chí hay cáu gắt và chê bai tôi đủ điều. Đụng đến việc gì cũng không vừa ý anh, rồi lại quay sang so sánh tôi với người khác.

Một lần, tôi cố góp ý nhẹ nhàng thì anh cười khẩy:

– Em nhìn lại mình xem. Quần áo thì luộm thuộm, đồ lót rách mà cũng không chịu thay. Anh nhìn mà sợ.

Những lời nói đó như nhát dao cứa vào lòng tôi. Vì gia đình, tôi đã tiết kiệm hết mức có thể, hi sinh mọi sở thích cá nhân để dành tiền lo cho chồng con. Vậy mà giờ đây, khi nhà đã trả xong nợ, anh không những không san sẻ gánh nặng với tôi, mà còn coi tôi như một người không còn giá trị.

Tôi đau đớn hơn khi nhận ra, căn nhà anh hứa sẽ sang tên chung cho cả hai đến giờ vẫn chỉ đứng tên một mình anh. Có lẽ, trong mắt anh, tôi đã hết giá trị để lợi dụng.

Tôi nhận ra mình càng dung túng mọi chuyện sẽ càng xa hơn. Hôm đó, tôi đã thẳng thắn đề nghị anh góp tiền sinh hoạt và học hành cho các con mỗi tháng 15 triệu, nếu không tôi sẽ ly hôn.

Nào ngờ anh chỉ lạnh lùng đáp:

– Ly hôn thì ly hôn, tôi cũng chẳng còn tình cảm gì với cô nữa.

Những lời đó như sét đánh ngang tai. Từng lời anh nói đều đẩy tôi xuống vực thẳm. Tôi đã hi sinh cả thanh xuân, tình yêu và niềm tin cho anh, để rồi đổi lại là sự hắt hủi và những lời cay đắng. Ly hôn thì tôi ra đi tay trắng, ở lại thì tiếp tục chịu đựng sự coi thường. Tôi phải làm sao đây?

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/luong-chong-30-trieu-thang-nhung-7-nam-khong-dua-vo-mot-dong-con-thach-thuc-mot-cau-khien-toi-sung-nguoi-d106823.html