Sau khi hết thời gian nghỉ thai sản, tôi phải quay lại làm việc. Tôi muốn đi làm nhưng ông bà nội ngoại đều bận nên chẳng ai có thể chăm cháu được. Sau nhiều ngày suy đi tính lại, vợ chồng tôi quyết định mỗi tháng bỏ ra một khoản tiền để thuê người giúp việc.
Từ khi có bác giúp việc tên Nhẫn, gia đình tôi gọn gàng ngăn nắp hơn, các con tôi rất quý người làm. Bác ấy khéo dỗ dành và luôn biết cách cho các con tôi ăn hết phần cháo hay cơm. Khi chưa có bác Nhẫn thì gia đình lúc nào cũng căng thẳng ầm ĩ. Suốt ngày tôi cáu gắt chuyện các con lười ăn, phá phách, trách mắng chồng vô trách nhiệm, đi làm về chẳng chịu giúp vợ việc gì. Giờ đây không khí gia đình vui vẻ hơn, vợ chồng không còn cảnh cãi vã nhau nữa. Mỗi khi có chuyện gì thì bình tĩnh nhỏ nhẹ góp ý cho nhau vì nể sự có mặt của bác Nhẫn.
Thỉnh thoảng đi làm về, thấy con trai có đồ chơi mới giá hơn 100 nghìn đồng, tôi hỏi ra thì biết bác Nhẫn dùng tiền túi mua cho con. Tháng lĩnh lương đầu tiên tôi trả người giúp việc 5 triệu đồng, rất bất ngờ bác ấy nói là vợ chồng tôi còn khó khăn nên chỉ cầm 3 triệu thôi.
Bác Nhẫn nói là sống một mình buồn quá nên đi làm giúp việc cho vui vẻ thoải mái, chứ tiền bạc không quá quan trọng. Sau ngày đó vợ chồng tôi càng kính nể bác ấy hơn.
Tuần trước bác Nhẫn xin nghỉ về giỗ chồng, hôm đó là ngày cuối tuần nên tôi cũng chưa có kế hoạch gì. Không ngờ bác Nhẫn nhiệt tình mời chúng tôi về quê thăm quan.
Khi xe dừng trước một ngôi biệt thự, bác Nhẫn xuống mở cổng làm vợ chồng tôi đều kinh ngạc. Vào trong nhà đầy đủ tiện nghi và quý giá làm chúng tôi càng choáng ngợp hơn.
Tôi thốt lên câu: “Bác giàu như thế sao lại đi làm người giúp việc?”. Bác Nhẫn cười nói là ở nhà một mình buồn quá nên đi làm thôi. Trước khi đến nhà tôi, bác ấy đã trải qua vài đời chủ nhưng họ sống không có tình cảm, đối xử chẳng ra gì nên bỏ.
Bác Nhẫn nói là vợ chồng không có con, nhiều người khuyên nhận con nuôi nhưng bác ấy sợ nuôi dưỡng không tốt sau này nó lại đối xử tệ bạc. Vì vậy hai bác quyết định sống không cần con cái gì.
Bác bảo ngày trước vợ chồng nghèo lắm nhưng anh em chẳng ai giúp, giờ giàu có rồi lại không con nên họ nhòm ngó xin xỏ tiền bạc của bác ấy. Từ khi đến sống với gia đình tôi, bác ấy cảm nhận được sự ấm áp nên muốn được ở với chúng tôi cả đời, nếu già yếu thì mong chúng tôi chăm sóc và sau khi bác ấy mất thì toàn bộ tài sản này sẽ thuộc về chúng tôi. Nghe bác nói mà cả hai vợ chồng tôi đều choáng váng.
Thế nhưng, tối đến khi chúng tôi đang dùng bữa tối, một nhóm người kéo đến. Họ tự xưng là họ hàng bên nội của bác Nhẫn, nói rằng muốn đến mượn tiền rồi tiện ở nhờ vài 3 hôm. Khi thấy vợ chồng tôi, họ quay sang bác với vẻ mặt cau có:
– Cô đưa hai đứa này về nhà là có ý gì? Tính bán cả nhà của anh trai tôi cho chúng nó à?
Dù bác Nhẫn giải thích, họ vẫn không tin. Họ bảo vợ chồng tôi là “kẻ lạ mặt”, đến dụ dỗ bác bán nhà. Nhóm người càng lúc càng hung hăng, đòi đuổi vợ chồng tôi ra khỏi nhà bác.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng phân trần nhưng chẳng ai chịu nghe. Chồng tôi phải kéo tôi ra ngoài để tránh căng thẳng thêm. Đêm đó, bác Nhẫn gọi điện cho tôi, giọng run run:
– Bác xin lỗi, để mọi chuyện thành ra thế này. Nhưng đừng lo, bác sẽ giải quyết.
Chúng tôi lo lắng không yên, sợ rằng bác Nhẫn phải chịu sức ép quá lớn từ phía họ hàng. Nhưng sáng hôm sau, bác bất ngờ đến nhà chúng tôi, mang theo túi hành lý, mỉm cười nói:
– Bác quyết định rồi. Họ hàng gì kiểu đó, bác không cần. Bác sẽ sống với cô chú, để được yên thân và bình yên tuổi già.
Nhìn bác kiên định như vậy, vợ chồng tôi vừa xúc động vừa thương. Chúng tôi hiểu rằng, điều bác cần nhất không phải là ai trả nợ hay những lời hứa hẹn vật chất, mà là một mái ấm thật sự, nơi bác được yêu thương và tôn trọng.