Ngôi nhà rộng ba tầng, dây leo phủ kín tường ngoài, sân trước toàn hoa ngoại nhập, phòng khách bày biện đồ cổ châu Âu, đi đâu cũng nghe tiếng điều hòa chạy đều và mùi nước hoa Pháp nhẹ thoảng. Bà Xinh âm thầm làm hết mọi việc: từ lau nhà, giặt đồ, nấu ăn đến dọn phòng cho cậu con trai Khôi – vốn nổi tiếng lười biếng và bừa bộn. Những đôi giày thể thao hôi rình, những bát mì úp mốc meo dưới gầm giường không làm bà kêu ca. Bà chỉ lặng lẽ làm, như thể đã quen sống như một cái bóng.
Thế rồi, chuyện xảy ra vào một sáng thứ Bảy.
“Cái gì? Không thấy đồng hồ đâu á?” – giọng bà Hào đanh lại như dao cứa.
Ông Hào đang loay hoay mở tủ kính trong phòng đọc sách. “Cái Rolex vàng 24K tôi để đây. Hôm qua tôi còn lấy ra xem. Giờ thì mất.”
Tiếng bước chân nặng nề vang xuống từ tầng trên. Khôi, mặc đồ thể thao, tay cầm ly cà phê đá xay: “Tôi nói thật, nhà này có ai lạ ra vào đâu? Chỉ có người nhà với… bà giúp việc thôi!”
Ánh mắt bà Hào lập tức sắc như dao. “Bà Xinh! Bà lên đây tôi hỏi!”
Bà Xinh đang rửa rau dưới bếp, vội lau tay bước lên. “Dạ, có chuyện gì ạ?”
“Bà có vào phòng đọc sách mấy hôm nay không?”
“Dạ có. Tôi lau dọn như mọi khi.”
“Vậy bà có thấy cái đồng hồ vàng trong tủ kính không?”
“Dạ… tôi lau tủ, nhưng không động đến đồ trong đó.”
“Không động mà mất à? Hay bà nhắm vào cái Rolex mấy trăm triệu đấy rồi? Mấy năm yên phận, giờ già rồi lại nảy lòng tham?”
Bà Xinh đứng im. Ánh mắt bà khẽ chạm vào ông Hào – người đàn ông từng hay gật gù khen món cá kho của bà. Nhưng lúc này, ông tránh ánh nhìn ấy, như thể đang lẩn trốn điều gì.
Một lát sau, bà chậm rãi nói: “Tôi không lấy. Nếu ông bà không tin, tôi xin phép nghỉ việc. Nhưng xin đừng xúc phạm nhân phẩm tôi.”
Bà Hào gằn giọng: “Được! Vậy thì đi ngay hôm nay. Tôi không cần loại người hai mặt!”
Chiều hôm đó, trời bắt đầu mưa. Bà Xinh thu dọn đồ vào chiếc vali cũ, lặng lẽ kéo ra khỏi cổng. Không ai tiễn. Không ai hỏi. Cánh cổng tự động khép lại phía sau như chưa từng có người tên Xinh tồn tại trong ngôi biệt thự ấy.
Năm ngày sau.
Một chiếc xe hơi đen sang trọng dừng lại trước căn biệt thự số 8. Một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, tay cầm cặp tài liệu, bước xuống. Ông bấm chuông.
Ông Hào và bà Hào ra mở cửa, vẻ mặt cảnh giác. Khôi từ trong nhà đi ra, vừa lau mồ hôi sau buổi tập, vừa nhìn người khách lạ với vẻ khinh khỉnh.
“Xin lỗi, đây có phải là nhà ông bà Hào không?” – người đàn ông cất giọng điềm đạm. “Tôi là luật sư riêng của bà Trịnh Thị Xinh.”
Khôi phì cười: “Giúp việc mà có luật sư riêng á?”
Người luật sư không thèm nhìn cậu, mà quay sang ông Hào: “Tôi xin phép thông báo hai việc quan trọng.”
Ông Hào nhíu mày. “Mời vào.”
Vị luật sư mở cặp tài liệu, đặt xuống bàn ngoài hiên:
“Thứ nhất, bà Trịnh Thị Xinh là em gái cùng cha khác mẹ với cố cụ Trịnh Công An – người sở hữu bốn biệt thự tại khu này và là cổ đông lớn thứ hai của Hào Gia Holdings. Sau khi cụ mất tuần trước, bà Xinh là người thừa kế duy nhất của toàn bộ khối tài sản bên họ Trịnh, theo di chúc công chứng hợp pháp.”
Không khí đột nhiên đặc lại. Gương mặt bà Hào trắng bệch.
“Thứ hai,” – luật sư tiếp lời – “ngôi biệt thự số 8 này là tài sản thuộc sở hữu hợp pháp của bà Trịnh Thị Xinh. Hợp đồng thuê của gia đình ông bà sẽ được chấm dứt theo điều khoản đã ký. Gia đình ông bà có bảy ngày để thu xếp rời đi.”
Ông Hào đứng lặng. Bà Hào run tay, suýt đánh rơi ly nước.
Khôi nheo mắt: “Chuyện này là sao…”
Luật sư nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi: “Trước đây bà Xinh sống kín đáo, không màng danh lợi. Nhưng việc bị xúc phạm danh dự đã khiến bà quyết định không im lặng nữa.”
Ông Hào lắp bắp: “Nhưng… còn chiếc đồng hồ thì…”
“À,” – vị luật sư mỉm cười nhẹ – “Camera giấu kín trong tủ rượu đã ghi lại hình ảnh cậu Khôi vô tình đánh rơi chiếc đồng hồ khi mở tủ lấy chai Macallan. Sau đó, sợ bị trách phạt, cậu giấu nó vào hộc tủ phía sau rồi quên bẵng.”
Khôi tím mặt. Bà Hào run rẩy.
Một tuần sau.
Căn biệt thự số 8 sáng đèn trở lại. Vườn hoa được chăm tỉa gọn gàng, dây leo phủ xanh tường như cũ. Trên bậc thềm, bà Xinh đứng lặng, mặc áo dài tím nhạt, tóc bạc được búi gọn. Nét mặt bà không oán hận, chỉ bình thản như mặt hồ.
Một cô gái trẻ từ trong nhà bước ra, cúi đầu lễ phép:
“Thưa bà, trà sen đã pha xong.”
Bà Xinh khẽ gật đầu, giọng trầm ấm:
“Cảm ơn con. Cứ để đó, lát bà ra uống.”
Gió nhẹ lướt qua khung cửa sổ, mang theo hương trà sen và một mùi hương đặc biệt — mùi của sự công bằng, của lòng người không thể đánh giá chỉ qua tạp dề cũ hay chức danh giúp việc.
Và có lẽ, đó là điều mà ông bà Hào sẽ mãi mãi không bao giờ kịp nhận ra — cho đến khi họ mất tất cả.