Giận con gái vì lấy trai nông thôn nghèo, bố mẹ chỉ cho đúng 2 con lợn rừng làm của hồi môn. 5 năm sau…

Giận con gái vì lấy trai nông thôn nghèo, bố mẹ chỉ cho đúng 2 con lợn rừng làm của hồi môn. 5 năm sau mới đến thăm con, ông bà chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt…

Ngày Hạ thông báo muốn kết hôn, cả nhà cô như rơi vào một cơn bão. Người đàn ông cô chọn – Lâm – chỉ là một chàng trai nghèo ở vùng quê cách thành phố gần 200 km. Tài sản anh có chỉ vài sào đất và một căn nhà cấp bốn cũ kỹ.

Mẹ Hạ tức giận đến tím mặt:

– Con có học thức, có công việc ổn định, sao lại chọn một người như nó? Con thử nghĩ tương lai sẽ ra sao?

Hạ cúi đầu, giọng nhỏ nhưng không hề lay động:

– Con yêu anh ấy. Anh ấy hiền, chịu khó… Con tin hai đứa có thể tự xây dựng được cuộc sống tử tế.

Bố cô thì chỉ nói một câu ngắn gọn:

– Nếu đó là lựa chọn của con… thì con tự chịu. Nhà này không cấm, nhưng cũng không ủng hộ.

Ngày cưới, không khí gia đình lạnh nhạt. Của hồi môn bố mẹ đưa chỉ là hai con lợn rừng giống – bề ngoài là “đủ lễ nghĩa”, nhưng ai cũng hiểu đó là lời nhắn gửi về sự không hài lòng.

Hạ nhìn đôi lợn rừng, sống mũi cay xè. Nhưng Lâm chỉ nắm tay vợ, cười hiền:

– Không sao đâu em. Giờ mình nghèo thì mình cố làm. Quan trọng là hai vợ chồng thương nhau.

Những năm đầu hôn nhân vô cùng vất vả. Mưa bão cuốn trôi chuồng trại, hai vợ chồng phải đi làm thuê để dựng lại. Nhiều lúc trong nhà không còn nổi 100 nghìn. Nhưng chưa một lần Hạ hối hận. Lâm đúng như cô tin: hiền lành, chăm chỉ đến kiệt sức, không một lời than phiền.

Từ đôi lợn rừng bố mẹ cho ngày cưới, họ chăm sóc, phối giống, mở thêm chuồng. Rồi bán được lứa đầu, rồi lứa thứ hai… Từng bước một, hai vợ chồng mở trang trại lợn rừng giống, học kỹ thuật mới, mở rộng quy mô. Cuộc sống khá dần lên.

Nhưng suốt 5 năm ấy, bố mẹ Hạ chưa một lần đến thăm. Một phần vì giận, phần khác họ tin rằng con gái đang sống khổ cực – điều họ không muốn nhìn thấy.

Cho đến một buổi họp lớp, bạn Hạ tình cờ kể:

– Hai vợ chồng Hạ giờ ổn lắm. Trang trại lớn, còn đang xây nhà mới nữa đó.

Bố mẹ Hạ sững sờ. Tối đó, mẹ nhìn bố:

– Hay… mình xuống thăm con bé một chuyến?

Bố không nói gì, nhưng sáng hôm sau chính ông là người chủ động lái xe đi.

Hơn 200 km đường dài, cả hai im lặng. Trong đầu họ vẫn tưởng tượng ra cảnh con gái lam lũ trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Mẹ Hạ mang theo mấy túi quà, dự tính nếu con khó khăn thì đỡ đần.

Nhưng càng đến gần, họ càng thấy các biển chỉ dẫn lớn:

“TRẠI LỢN RỪNG LÂM – HẠ”.

Rồi một trang trại rộng lớn hiện ra: hàng chục chuồng nuôi hiện đại, hệ thống phun sương tự động, công nhân đi lại tấp nập, xe tải chờ lấy hàng.

Bố mẹ Hạ chết lặng trước tấm bảng hiệu:

“Cơ sở giống lợn rừng Lâm – Hạ: Quy mô 500 con”.

Một người phụ nữ mặc đồ bảo hộ bước ra – chính là Hạ. Cô trông chững chạc, rắn rỏi hơn nhiều so với cô gái mảnh dẻ ngày nào. Thấy bố mẹ, Hạ sững lại rồi lao đến:

– Bố mẹ… sao lại…

Mẹ cô ôm chặt con gái, bật khóc:

– Mẹ… xin lỗi… Năm năm nay mẹ không dám nhìn con… Mẹ cứ nghĩ con khổ…

Hạ cười trong nước mắt:

– Khổ thì có, mẹ ạ. Nhưng con chưa bao giờ hối hận. Con chỉ buồn… vì bố mẹ nghĩ con chọn sai.

Lúc ấy, Lâm từ trong trại bước ra. Vẫn dáng vẻ hiền lành năm xưa, nhưng ánh mắt tự tin hơn. Anh cúi đầu lễ phép:

– Con xin lỗi vì năm đó chưa có gì để chứng minh. Nhờ Hạ, nhờ hai con lợn rừng bố mẹ cho… mà vợ chồng con mới có hôm nay.

Bố Hạ im lặng rất lâu rồi đặt tay lên vai con rể:

– Không phải xin lỗi. Là ta… ta mới phải xin lỗi hai đứa. Ta đã nhìn nhầm con.

Ông nhìn quanh trang trại, giọng nghèn nghẹn:

– Ta không ngờ… chỉ hai con lợn rừng hồi môn lại thành cơ nghiệp thế này…

Hạ mỉm cười:

– Không chỉ là hồi môn, mà là điểm bắt đầu cho niềm tin của bọn con.

Lâm dẫn bố mẹ vợ đi thăm từng khu. Chuồng trại sạch sẽ, công nhân lễ phép, hệ thống xử lý mùi hiện đại. Khi đi ngang căn nhà đang xây, mẹ Hạ khẽ hỏi:

– Đây là…?

– Dạ, nhà mới của tụi con. Xây xong bọn con định mời bố mẹ xuống ở vài tháng cho vui.

Mẹ Hạ bật khóc. Bố Hạ quay đi lau mắt.

Ông hít sâu, giọng run run:

– Con gái à… Lấy chồng nghèo… cuối cùng lại là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời con.

Hạ cười trong nước mắt:

– Vì con đâu có chọn giàu – con chọn đúng người, bố ạ.

Lâm siết nhẹ tay vợ:

– Từ nay con hứa sẽ lo cho Hạ… để bố mẹ yên tâm.

Chiều hôm đó, cả gia đình ngồi bên ao cá, gió mát lành. Mẹ Hạ nắm tay con:

– Hôm nay bố mẹ không chỉ đến thăm… mà đến xin lỗi và chúc mừng hai đứa. Từ giờ… con đã có một gia đình hạnh phúc thật sự rồi.

Hạ tựa đầu vào vai mẹ, mỉm cười.

Bố cô nhìn trang trại rộng lớn, xúc động thở dài:

– Hai con đã biến nghèo khó thành tự do. Bố mẹ tự hào về hai đứa…

Lần đầu sau 5 năm, trong lòng họ nhẹ nhõm đến lạ.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/gian-con-gai-vi-lay-trai-nong-thon-ngheo-bo-me-chi-cho-dung-2-con-lon-rung-lam-cua-hoi-mon-5-nam-sau-d335704.html