Giám đốc tình cờ gặp lại cô giáo chủ nhiệm lớp 12 năm xưa lang thang trên phố, hành động sau đó của anh khiến mọi người không cầm được nước mắt…

Trời Hà Nội chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực như một bức tranh thủy mặc trải dài trên phố cổ. Nguyễn Hoàng Minh, giám đốc một tập đoàn công nghệ lớn, ngồi trong chiếc xe sang trọng, mắt lơ đãng nhìn dòng người tấp nập qua khung kính.

Trời Hà Nội chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực như một bức tranh thủy mặc trải dài trên phố cổ. Nguyễn Hoàng Minh, giám đốc một tập đoàn công nghệ lớn, ngồi trong chiếc xe sang trọng, mắt lơ đãng nhìn dòng người tấp nập qua khung kính. Anh vừa kết thúc một buổi họp căng thẳng, đầu óc vẫn còn vương vấn những con số và chiến lược. Xe dừng ở một ngã tư, Minh bất chợt nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Một bà cụ tóc bạc phơ, mặc áo dài màu tím nhạt đã sờn, đang bước đi chậm rãi trên vỉa hè. Đôi mắt anh nheo lại, tim bất giác đập nhanh. “Không lẽ… cô Hương?” – anh lẩm bẩm.

Cô Hương, cô giáo chủ nhiệm lớp 12 của Minh năm xưa, là người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời anh. Ngày đó, Minh là một cậu học trò nghịch ngợm, học hành làng nhàng, gia đình lại khó khăn. Chính cô Hương đã kiên nhẫn kèm cặp, động viên anh vượt qua những ngày tháng chán nản. Cô từng nói: “Minh, em có tiềm năng, chỉ cần em tin vào chính mình.” Lời nói ấy như ngọn lửa sưởi ấm trái tim cậu học trò trẻ, để rồi Minh quyết tâm học hành, thi đỗ đại học và từng bước xây dựng sự nghiệp lẫy lừng như hôm nay.

Nhưng tại sao cô Hương lại ở đây, một mình, dáng vẻ tiều tụy đến thế? Minh ra hiệu cho tài xế dừng xe, vội vàng mở cửa bước xuống. Anh tiến lại gần, giọng run run: “Cô… cô Hương, có phải cô không ạ?”

Bà cụ quay lại, đôi mắt mờ đục ánh lên chút ngỡ ngàng. Phải mất vài giây, bà mới nhận ra cậu học trò năm nào. “Minh… Minh à? Là con thật sao?” – giọng cô yếu ớt nhưng đầy xúc động. Minh nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của cô, lòng dâng trào cảm giác xót xa. Cô Hương giờ đây không còn là người phụ nữ mạnh mẽ, nghiêm nghị ngày nào. Thời gian đã khắc lên gương mặt cô những nếp nhăn sâu hoắm, đôi mắt từng sáng rực giờ đây mờ mịt như phủ một lớp sương.

“Cô, sao cô lại ở đây? Cô sống thế nào? Nhà cô đâu rồi ạ?” – Minh hỏi dồn, không giấu được sự lo lắng. Cô Hương mỉm cười buồn, ánh mắt lảng tránh. “Cô… cô ổn mà, Minh. Chỉ là đi dạo một chút thôi.” Nhưng Minh không tin. Anh nhận ra chiếc túi vải cũ kỹ cô cầm trên tay, đôi dép sờn rách và dáng vẻ mệt mỏi của cô. Một linh cảm chẳng lành khiến tim anh thắt lại.

Minh khẩn khoản mời cô lên xe, nói rằng muốn đưa cô đi ăn một bữa để trò chuyện. Cô Hương do dự, nhưng trước sự chân thành của cậu học trò, cuối cùng bà cũng đồng ý. Trong quán ăn ấm cúng, Minh gọi những món cô từng thích – những món mà ngày xưa, trong những lần cô mời cả lớp đi ăn sau giờ học, cô thường chọn. Nhưng khi đồ ăn được dọn lên, cô chỉ gắp vài miếng, ánh mắt xa xăm.

“Cô, cô kể cho con nghe đi. Chuyện gì đã xảy ra với cô?” – Minh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Cô Hương thở dài, giọng trầm xuống. Bà kể rằng sau khi Minh và các học trò tốt nghiệp, bà tiếp tục dạy học thêm vài năm. Nhưng rồi chồng bà qua đời vì bạo bệnh, để lại món nợ lớn từ việc chạy chữa. Con trai duy nhất của bà ra nước ngoài học, nhưng sau đó cắt liên lạc, không một tin tức. Cô Hương phải bán nhà để trả nợ, rồi chuyển đến một căn phòng trọ nhỏ ở ngoại thành. Sức khỏe yếu dần, bà không thể dạy học nữa, chỉ sống nhờ chút tiền trợ cấp ít ỏi và thỉnh thoảng đi nhặt ve chai để kiếm thêm.

Minh nghe mà lòng đau như cắt. Anh không thể tin nổi người cô giáo tận tụy, luôn hết lòng vì học sinh, lại rơi vào hoàn cảnh bi đát đến vậy. “Sao cô không tìm con, hay bất kỳ học trò nào? Cô biết con ở đâu mà!” – Minh gần như bật khóc. Cô Hương chỉ lắc đầu: “Cô không muốn làm phiền ai. Các con đều có cuộc sống riêng, cô tự lo được.”

Nhưng Minh không chấp nhận câu trả lời ấy. Anh biết mình phải làm gì đó. Ngay tối hôm đó, anh đưa cô Hương về căn hộ cao cấp của mình, sắp xếp cho cô một căn phòng thoải mái. Cô Hương ngượng ngùng từ chối, nhưng Minh quả quyết: “Cô, từ giờ cô là gia đình của con. Con sẽ không để cô phải khổ nữa.”

Sáng hôm sau, Minh âm thầm liên lạc với các bạn học cũ trong lớp 12 năm xưa. Anh kể lại câu chuyện về cô Hương, giọng nghẹn ngào qua từng tin nhắn. Chỉ trong vài giờ, nhóm bạn đã tụ họp tại nhà Minh. Ai cũng sốc, cũng đau lòng khi biết hoàn cảnh của cô. Họ quyết định cùng nhau làm điều gì đó đặc biệt để tri ân người thầy đã dìu dắt họ ngày nào.

Minh đứng ra mua một căn hộ nhỏ nhưng tiện nghi ở khu vực yên tĩnh, gần công viên để cô Hương có chỗ ở ổn định. Các bạn học khác góp tiền, người lo nội thất, người lo vật dụng sinh hoạt. Một số người còn đề xuất lập một quỹ nhỏ, mỗi tháng trích một phần thu nhập để hỗ trợ cô, đảm bảo cô không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc nữa. Minh còn liên hệ với một bệnh viện hàng đầu, sắp xếp để cô Hương được khám sức khỏe toàn diện và điều trị những vấn đề mà bà đã bỏ qua bấy lâu.

Một tuần sau, Minh và các bạn tổ chức một buổi gặp mặt đặc biệt tại căn hộ mới của cô Hương. Họ bí mật chuẩn bị mọi thứ: một chiếc bánh lớn với dòng chữ “Cô Hương – Người Thầy Của Chúng Em”, những tấm ảnh cũ của lớp 12 được phóng to treo khắp phòng, và một album ảnh ghi lại hành trình của từng học trò – tất cả đều có phần nhờ công dạy dỗ của cô. Khi cô Hương bước vào, nhìn thấy hơn hai mươi gương mặt học trò năm xưa giờ đã trưởng thành, bà bật khóc. “Các con… sao các con lại làm thế này? Cô không xứng đáng đâu…” – cô nghẹn ngào.

Minh bước lên, nắm tay cô, mắt đỏ hoe: “Cô, nếu không có cô, chúng con đã không có ngày hôm nay. Cô luôn dạy chúng con phải biết ơn và sống tử tế. Giờ là lúc chúng con trả ơn cô.” Cả căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng nấc của cô Hương và những giọt nước mắt lăn dài trên má các học trò. Một người bạn trong lớp, giờ là bác sĩ, đứng dậy nói: “Cô, chúng em đã tìm được thông tin về anh con trai của cô. Anh ấy đang ở Mỹ, và chúng em sẽ liên lạc để đưa anh ấy về với cô.”

Cô Hương ôm chầm lấy Minh, rồi lần lượt ôm từng học trò. Bà không nói được gì nhiều, chỉ lặp đi lặp lại: “Cảm ơn các con… cảm ơn…” Trong khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách của thời gian và hoàn cảnh dường như tan biến. Họ lại là những cô cậu học trò ngồi dưới mái trường xưa, bên người cô giáo tận tụy, người đã gieo mầm hy vọng cho tương lai của họ.

Câu chuyện về Minh và cô Hương nhanh chóng lan truyền trong cộng đồng. Nhiều người xúc động khi biết về hành động của nhóm học trò, và nó trở thành nguồn cảm hứng để nhiều người khác tìm lại thầy cô cũ, tri ân những người đã dìu dắt họ. Với Minh, anh không coi việc giúp cô Hương là một nghĩa cử lớn lao. Anh chỉ đơn giản làm điều mà trái tim mách bảo: trả ơn người đã cho anh ánh sáng trong những ngày tăm tối nhất.

Từ đó, cô Hương sống yên bình trong căn hộ mới, thỉnh thoảng được các học trò ghé thăm, kể cho cô nghe về cuộc sống của họ. Minh thường xuyên đưa cô đi dạo công viên, trò chuyện như một người con với mẹ. Mỗi lần nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô, Minh biết rằng, anh đã làm được điều ý nghĩa nhất trong đời.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh cô Hương đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xanh thẳm. Bà không còn cô đơn nữa. Và đâu đó, trong trái tim mỗi học trò, cô vẫn là ngọn lửa soi đường, mãi mãi không tắt.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/giam-doc-tinh-co-gap-lai-co-giao-chu-nhiem-lop-12-nam-xua-lang-thang-tren-pho-hanh-dong-sau-do-cua-anh-khien-moi-nguoi-khong-cam-duoc-nuoc-mat-d117283.html