Gia đình tôi chỉ có hai anh em. Anh trai tôi năm nay đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn chưa có vợ con. Ngày trước, anh là niềm tự hào của cả nhà – một người đàn ông siêng năng, chăm chỉ, biết lo làm ăn. Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ…
Anh từng tích cóp được một số vốn kha khá rồi mạnh dạn đầu tư kinh doanh. Cả nhà khi đó ai cũng mừng, nghĩ anh sắp đổi đời. Nhưng tiếc thay, anh không có tầm nhìn, không có kinh nghiệm, cứ lao vào làm mà chẳng tính toán kỹ. Kết quả là thất bại thảm hại, tiền mất trắng, thậm chí còn vướng vào nợ nần. Nhìn anh suy sụp, tôi xót xa lắm. Khi đó, tôi đã lén chồng lấy 200 triệu – khoản tiền dành dụm từ lúc cưới – để đưa cho anh mượn. Tôi nghĩ, chỉ cần anh vực dậy được, có lại nguồn vốn, sau này chắc chắn sẽ trả. Nhưng tôi đã quá ngây thơ…
Sau cú sốc phá sản, anh trai tôi thay đổi hoàn toàn. Không còn những ngày miệt mài làm việc nữa, thay vào đó là rượu chè, than thân trách phận. Lúc tỉnh thì lầm lũi như người mất hồn, lúc say lại gào lên trách đời bất công, trách người thân không ai giúp đỡ mình đến cùng. Bố mẹ tôi vừa lo vừa buồn. Họ không ngừng khuyên nhủ, có lúc nhẹ nhàng, có lúc gay gắt, nhưng anh chẳng nghe. Riêng tôi, số tiền 200 triệu kia như bốc hơi, mấy năm rồi mà chưa thấy anh nhắc đến chuyện trả.
Có lẽ chuyện này sẽ mãi bị chôn giấu nếu như đầu năm nay, chồng tôi không bị thất nghiệp. Từ ngày mất việc, anh chạy đôn chạy đáo tìm việc nhưng không nơi nào nhận. Trong khi đó, tiền lương của tôi chẳng đủ lo cho gia đình. Có tháng tôi phải mua sữa nợ ở tiệm tạp hóa quen, chật vật từng đồng. Tuần trước, chồng bảo tôi ra ngân hàng rút số tiền 200 triệu hồi trước mình gửi, anh muốn lấy 50 triệu mở tiệm sửa chữa đồ gia dụng, ít ra cũng có cái nghề kiếm cơm.
Tôi chết lặng. Đến nước này, tôi không thể giấu nữa. Tôi cúi đầu thú nhận rằng số tiền đó tôi đã đưa cho anh trai mượn từ lâu rồi. Không ngoài dự đoán, chồng tôi nổi giận lôi đình, giọng anh gằn xuống đầy tức giận: “Em giỏi lắm! Chồng con không bàn bạc, đem hết tiền đưa cho anh trai, mà mấy năm rồi không đòi lại?! Bây giờ em đi ngay, bảo anh em trả lại tiền cho tôi!”
Không còn cách nào khác, tôi đành cắn răng đến nhà anh trai. Khi tôi mở lời nhắc đến khoản nợ, anh im lặng một lúc lâu, rồi đứng dậy đi vào phòng. Tôi cứ tưởng anh đang tìm tiền để trả, nhưng không… Anh trở ra, trên tay là một cuốn sổ đen cũ kỹ. Anh vứt mạnh xuống bàn, lạnh giọng: “Muốn đòi tiền hả? Xem đi!”
Tôi run run mở cuốn sổ ra. Bên trong là những con số được ghi chép cẩn thận, từ hơn mười năm trước – thời tôi còn học đại học. Mỗi lần anh gửi tiền cho tôi, dù là vài trăm nghìn hay vài triệu, anh đều ghi lại đầy đủ. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy uất hận: “Vì nuôi mày ăn học, tao phải gác lại cả tuổi thanh xuân, không dám nghĩ đến chuyện lấy vợ. Mày có bằng đại học, có gia đình, có tất cả… còn tao, bây giờ là kẻ trắng tay. 200 triệu của mày có là gì so với cả cuộc đời tao?! Tao chưa từng đòi mày một đồng, vậy mà mày lại nỡ đến đây đòi tao trả nợ?”
Tôi ch-ết sững. Cổ họng nghẹn đắng. Tôi chưa từng nghĩ rằng, những gì anh làm cho tôi trước đây, đến giờ lại trở thành một món nợ trong lòng anh. Tôi lủi thủi quay về nhà, kể lại mọi chuyện cho chồng nghe. Nghĩ rằng anh sẽ hiểu và thông cảm, nhưng không…
“Đúng là ng-u dại hết thuốc chữa! Em nhìn lại mình đi, chồng mất việc, con nhỏ không đủ tiền mua sữa, mà còn mơ hồ nghĩ đến chuyện trả nghĩa cho anh trai?! Nợ là nợ, ai mượn thì phải trả, liên quan gì đến chuyện ngày xưa?” Tôi lặng người, nước mắt rơi lã chã. Trong cơn tức giận, chồng gi-áng thẳng một b-ạt tai lên mặt tôi. Tôi ôm má, ch-ết sững. Anh chưa bao giờ đánh tôi… nhưng lần này, tôi thấy trong mắt anh không chỉ có giận dữ, mà còn là sự khinh bỉ.
“Ly hôn đi. Tôi không sống nổi với một người đàn bà ng-u ng-ốc như cô.” Tôi choáng váng, không tin vào tai mình. Chỉ vì 200 triệu, tôi mất hết tất cả sao? Đòi cũng không được, không đòi thì chồng cũng không chấp nhận. Tôi đứng giữa đường cùng, không biết phải làm sao nữa.