Tôi là Minh Anh, năm nay 30 tuổi, hiện đang là trưởng phòng tài chính tại một công ty lớn ở Hà Nội. Cuộc sống của tôi lúc nào cũng bận rộn với công việc, những cuộc họp căng thẳng và vô số áp lực phải gánh vác. Vì thế việc nhà, chuyện con cái, tôi gần như giao hết cho cô giúp việc – bác Mai, người đã gắn bó với gia đình tôi suốt 10 năm qua. Thế nhưng, tôi đã quá vô tâm cho đến một ngày, khi đọc được bài văn của con trai, tôi mới thực sự thức tỉnh.
Bác Mai năm nay 60 tuổi, là người cùng quê với mẹ tôi. Ngày trước, bác làm giúp việc cho bố mẹ tôi, sau khi tôi lập gia đình và sinh con thì bác theo tôi để phụ giúp việc nhà và chăm sóc bé Nam – con trai tôi, từ lúc nó mới lọt lòng đến tận bây giờ.
Nhờ có bác Mai, tôi yên tâm lao vào công việc, chẳng phải bận tâm chuyện cơm nước hay con cái. Bác lo cho Nam từ miếng ăn giấc ngủ, dạy dỗ nó từng chút một, chu đáo như một người bà trong gia đình. Nhưng cũng chính vì vậy, tôi dần xem đó là chuyện hiển nhiên, chưa từng để tâm xem bác Mai có mệt không, có buồn không hay có khó khăn gì không.
Dạo gần đây, công ty gặp khủng hoảng, tôi càng bận rộn hơn, có những hôm phải làm việc đến tận khuya mới về nhà. Nhưng có một điều tôi nhận ra: dù tôi về muộn cỡ nào, bác Mai vẫn thức. Có hôm, tôi đi ngang qua phòng bếp, thấy bác lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc. Tôi hỏi thì bác chỉ nói có chuyện gia đình, rồi vội lau nước mắt, lảng tránh không nói thêm.
Mấy hôm sau, bác Mai xin tôi một tuần nghỉ phép để về quê, nói rằng chồng bác bị ốm nặng. Bác cũng ngại ngần xin ứng trước ba tháng lương. Thật lòng mà nói, chuyện tiền bạc với tôi không phải vấn đề, nhưng thời điểm đó tôi đang quay cuồng với công việc, nghĩ đến việc bác Mai nghỉ một tuần là tôi lại thấy rối. Ai sẽ lo cho Nam? Ai sẽ chăm sóc nhà cửa?
Thế nên, tôi đã nói:
“Bác cứ lấy tiền mà gửi về trước, nếu ông nhà không quá nặng thì thôi đừng về vội. Nhà con đang rối lắm.”
Bác Mai im lặng một lúc, rồi chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tôi không để ý lắm đến biểu cảm của bác lúc ấy, chỉ nghĩ đơn giản rằng bác hiểu và sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Ba ngày sau, vừa xong cuộc họp căng thẳng, mở điện thoại kiểm tra tin nhắn thì tôi thấy hai cuộc gọi nhỡ từ giáo viên chủ nhiệm của Nam. Tim tôi hơi chùng xuống, không biết con trai ở trường có chuyện gì. Tôi gọi lại ngay, cô giáo nhẹ nhàng nói:
“Không có gì nghiêm trọng đâu chị, em chỉ muốn trao đổi một chút về bài kiểm tra của bé Nam. Em đã gửi bài viết của con chị qua tin nhắn, chị xem qua nhé!”
Tôi lập tức mở điện thoại, tò mò đọc bài văn của Nam. Đề bài là: “Hãy kể về một kỉ niệm với người bạn yêu quý nhất trong gia đình.”
Người mà con trai tôi viết về… không phải tôi. Đó là bác Mai. Trong bài văn, Nam kể về những ngày tháng được bác Mai chăm sóc, từ bữa ăn đến giấc ngủ, những lần ốm sốt được bác bế trên tay cả đêm, những món ăn mà bác Mai luôn nhớ để nấu đúng sở thích của nó. Con tôi viết rằng, với nó, bác Mai như một người bà thực sự, luôn ở bên, luôn yêu thương vô điều kiện.
Tôi đã cảm thấy chạnh lòng, nhưng điều khiến tôi thực sự sốc là đoạn cuối bài văn. Nam kể rằng, bác Mai buồn vì chồng bác bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để phẫu thuật. Bác muốn về quê nhưng không dám, vì sợ làm ảnh hưởng đến công việc của tôi. Bác thậm chí không dám hỏi vay tiền, vì biết tôi cũng đang khó khăn.
Tôi lặng người, tim đập mạnh, cảm giác như ai đó vừa bóp nghẹt trái tim tôi. Hóa ra, suốt những ngày qua, bác Mai một mình chịu đựng tất cả, không dám mở lời, không dám than thở, chỉ lặng lẽ nhẫn nhịn vì gia đình tôi.
Vừa về đến nhà, tôi thấy bác Mai vẫn đang lúi húi trong bếp, chuẩn bị bữa tối cho Nam. Bác không biết tôi đã về, cũng không biết tôi vừa đọc được tất cả những gì con trai tôi viết.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi bác về tình hình ông nhà. Lúc này, bác mới kể rõ hơn. Chồng bác bị bệnh nan y, cần số tiền lớn để mổ gấp. Các con bác người thì làm xa, người thì khó khăn, bác không muốn phiền nên chưa dám mở lời với ai. Bác nói với tôi rằng, bác định đợi đến ngày mổ mới xin nghỉ về, vì không muốn để tôi phải xoay xở một mình.
Nghe đến đây, tôi cảm thấy bản thân thật đáng trách. Tôi đã quá vô tâm, quá ích kỷ. Người phụ nữ này đã dành cả thanh xuân để lo cho gia đình tôi, vậy mà khi bác cần tôi nhất, tôi lại chỉ nghĩ đến sự bất tiện của mình. Tôi không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi vào phòng, lấy ngay 1 tỷ – trong đó có 500 triệu là tiền mẹ tôi gửi về sau khi tôi kể chuyện. Tôi đặt vào tay bác Mai:
“Bác cầm lấy, lo cho ông đi. Cứ yên tâm mà về quê, mọi chuyện trên này để con lo.”
Bác Mai sững sờ nhìn tôi, nước mắt tràn ra trên gương mặt già nua. Bác cứ nắm tay tôi, miệng run run:
“Cô ơi, nhiều quá… tôi không dám nhận đâu…”
Tôi cười nhẹ:
“Bác cứ coi như con cho bác vay, lúc nào có thì trả, không có thì thôi. Quan trọng là bác phải về quê ngay, bác ở đây mà lòng dạ cứ rối bời thì sao lo được việc gì?”
Cuối cùng, tôi tự mình lái xe chở bác ra bến xe, mua vé để bác về quê ngay trong đêm. Nhìn bác Mai lên xe, lòng tôi vừa nhẹ nhõm, vừa day dứt.