Đến nhà con gái dọn dẹp, nào ngờ giữa trưa con rể bất ngờ về. Thấy lạ, tôi vội trốn vào tủ quần áo….

Tôi năm nay sáu mươi hai tuổi, về hưu được ba năm. Cuộc sống ở quê yên bình, nhưng lòng tôi chưa bao giờ thật sự an.

Con gái tôi – Mai – lấy chồng lên thành phố đã gần năm năm nay. Mỗi lần nhìn ngôi nhà nhỏ của hai đứa qua video call, tôi luôn thấy vui và nhẹ nhõm. Nhà ở tầng 15, sáng sủa, sạch sẽ, hiện đại. Nhìn cảnh con gái mặc váy công sở, con rể mặc vest chỉnh tề, tôi thường mỉm cười một mình: “Con mình có phúc rồi.”

Tôi vẫn thường chạy xe khách lên thăm. Tôi dọn dẹp, nấu nướng cho hai đứa vì sợ con gái bận làm văn phòng, còn con rể – anh Quang – thì hay đi công tác xa. Mỗi lần tôi đến, anh Quang luôn niềm nở: “Mẹ ơi, con chỉ mong mẹ lên thường xuyên, có mẹ nấu cơm, nhà mới có mùi gia đình.” Nghe thế, tôi thấy lòng ấm như nắng chiều quê.

Sáng hôm ấy, tôi bắt chuyến xe sớm như thường lệ. Gió sớm lùa qua cửa kính, mùi ruộng đồng thoang thoảng, tôi nghĩ đến nồi canh chua, dĩa cá chiên mà Quang thích. Con gái gọi điện:

“Chiều nay mẹ ở lại ăn cơm nha, con về sớm.”

Giọng nó trong trẻo, vui vẻ. Tôi cười, đáp: “Ừ, mẹ mua thêm ít cá lóc, tối nấu canh chua nghen.”

Tôi không ngờ, buổi sáng ấy lại là khởi đầu của một ngày khiến cuộc đời tôi rẽ sang hướng khác.

Khoảng mười giờ, tôi đến nhà. Như thường lệ, tôi xắn tay áo dọn dẹp, giặt mấy bộ đồ trong giỏ, lau chùi phòng khách. Nồi canh chua trên bếp sôi lục bục, mùi thơm lan khắp nhà. Tôi đang định bắc chảo chiên cá thì nghe tách, tiếng mở khóa cửa.

Tôi khựng lại. Mai bảo hôm nay làm cả ngày mà?

Cửa bật mở. Là Quang. Anh mặc vest, cà vạt xộc xệch, mồ hôi lấm tấm. Khuôn mặt anh có gì đó khác lạ, vừa căng thẳng vừa gấp gáp. Tôi toan bước ra chào, nhưng chưa kịp thì anh rút điện thoại, giọng trầm thấp:

“Ừ, anh về rồi. Mai không có nhà đâu. Em lên đi, nhanh nhé.”

Tôi chết lặng. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Linh cảm khiến tôi lùi lại, tim đập thình thịch. Tôi khẽ mở tủ quần áo trong phòng ngủ rồi chui vào, khép cửa thật nhẹ, nín thở.

Chưa đầy năm phút, tiếng giày cao gót vang lên lộp cộp. Một giọng nữ trẻ, ngọt ngào mà trơ trẽn:

“Anh sợ gì, vợ anh đâu mà lo?”

“Anh chỉ sợ mẹ vợ lên bất ngờ thôi. Bà ấy hay đến lắm.”

Tôi cảm giác cả người như hóa đá. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Họ vừa cười vừa nói, tiếng thì thầm xen tiếng hôn phớt và hơi thở. Mọi âm thanh đó, như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi.

Rồi, cô gái ấy nói một câu khiến tôi muốn ngã quỵ:

“Còn vụ đất đứng tên vợ anh thì sao? Anh hứa ly hôn rồi sang tên cho em mà.”

Tôi nghe rõ từng chữ.

Giọng Quang đáp, lạnh lùng và tính toán:

“Anh đang tính. Đợi Mai lấy được khoản tiền từ sổ tiết kiệm mẹ cô ấy chuyển về. Có tiền rồi, anh mới xử hết nợ, rồi mình đi luôn. Em hiểu không?”

Tôi muốn hét lên. Sổ tiết kiệm mẹ cô ấy — là tôi! Là cuốn sổ 800 triệu mà tôi dành dụm cả đời từ lương hưu, vừa nói sẽ gửi cho Mai làm vốn kinh doanh.

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi muốn lao ra, tát vào mặt kẻ phản bội kia, nhưng đôi chân nặng như chì. Tôi không còn là người phụ nữ yếu đuối, nhưng giây phút đó, tôi hiểu: phải bình tĩnh. Con gái tôi cần tôi tỉnh táo.

Cô gái kia hờn dỗi:

“Anh nói chứ có làm đâu. Em không muốn làm người thứ ba mãi.”

Quang quát nhỏ:

“Im đi! Đợi anh lấy được tiền, tất cả sẽ khác.”

Một khoảng lặng. Rồi tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Mai.

“Anh ơi, chiều em về sớm, mẹ lên chưa?”

“À… mẹ chưa. Anh đang đi gặp khách hàng.”

Tôi nhắm mắt. Từng lời dối trá lạnh lùng vang lên, khiến tim tôi tê dại. Người đàn ông từng cúi đầu chào tôi lễ phép, ăn cơm cùng tôi, gọi tôi là “mẹ” — giờ lại dựng lên từng lời gian trá.

Cửa đóng sập lại. Tiếng bước chân xa dần. Tôi run rẩy đẩy cửa tủ, bước ra. Căn phòng nồng nặc mùi nước hoa lạ, quần áo Mai xô lệch, chiếc nhẫn cưới của Quang vứt trên bàn. Tôi ngồi phịch xuống sàn, nước mắt rơi không kịp lau.

“Mai ơi… con gái mẹ ơi, sao con lại gặp người như thế này?”

Nhưng tôi biết, khóc không cứu được con. Tôi lau nước mắt, hít sâu, tay run run cầm điện thoại. Chỉ một cú bấm, tôi gọi cho công an, giọng bình thản lạ thường:

“Tôi nghi con rể tôi đang liên quan đến việc lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”

Ba tiếng sau, khi Quang cùng cô gái kia quay lại, công an đã đứng chờ sẵn. Mai cũng vừa về, tay còn cầm bó hoa mua tặng mẹ. Nhìn thấy cảnh chồng bị còng tay, con gái tôi chết lặng. Quang giãy giụa, gào lên:

“Mẹ! Sao mẹ làm thế với con?”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng lạnh như thép:

“Nếu con không làm chuyện sai, sao phải sợ?”

Mai quỳ sụp xuống, khóc nghẹn. Khi công an dẫn Quang đi, tôi chỉ thấy con gái mình sụp đổ thật sự – không phải vì mất chồng, mà vì mất niềm tin.

Tối hôm đó, tôi kể hết. Mỗi lời kể như cứa vào tim. Mai lặng im, rồi òa khóc trong vòng tay tôi:

“Mẹ ơi… nếu mẹ không ở đó hôm nay, chắc con mất hết rồi.”

Vài tuần sau, mọi chuyện sáng tỏ. Quang nợ nần do cá độ bóng đá, định lợi dụng Mai để chiếm tiền rồi tẩu thoát cùng nhân tình. Anh ta còn làm giả giấy tờ chuyển nhượng nhà. Ngày tòa tuyên án, Quang cúi đầu, không dám nhìn tôi. Tôi nhìn anh ta – không còn là con rể, mà là một người đàn ông đã tự đốt cháy cả tương lai vì lòng tham.

Giờ đây, tôi và Mai thuê một căn hộ nhỏ. Buổi sáng, hai mẹ con cùng ăn cơm, cùng ra ban công đón nắng. Cuộc sống giản dị, nhưng bình yên. Nhiều người hỏi tôi:

“Bà không thấy day dứt khi chính tay đẩy con rể vào tù à?”

Tôi chỉ khẽ cười:

“Nếu lúc đó tôi im lặng, có lẽ người ngồi tù bây giờ là con gái tôi.”

Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác ngột ngạt trong chiếc tủ quần áo hôm ấy — nơi tôi nghe thấy toàn bộ sự thật, nơi trái tim một người mẹ tan nát nhưng cũng mạnh mẽ nhất trong đời.

Kết:

Đôi khi, định mệnh khiến ta tình cờ nghe được những điều mà cả đời không muốn biết. Nhưng sự thật, dù đau đớn đến đâu, vẫn là ánh sáng duy nhất soi rọi con đường đúng đắn.

Tôi từng sợ ánh sáng lọt qua khe tủ hôm ấy…

Nhưng chính ánh sáng đó đã cứu con gái tôi khỏi bóng tối của một cuộc đời lừa dối.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/den-nha-con-gai-don-dep-nao-ngo-giua-trua-con-re-bat-ngo-ve-thay-la-toi-voi-tron-vao-tu-quan-ao-d327264.html