Đám cưới rình rang, vàng cưới sáng loáng, ai cũng bảo Trang có số “chuột sa chĩnh gạo”.
Chỉ có một điều lạ: người trong làng xì xào rằng vợ trước của Trung đã bỏ đi cách đây hai năm, ngay sau đêm tân hôn…
Trang nghe thì rợn người, nhưng khi hỏi, Trung chỉ cười gượng:
“Đừng nghe mấy người ngoài nói linh tinh. Chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì.”
Đêm ấy, khoảng gần 11 giờ, khách khứa đã về hết.
Trang mệt mỏi, thay váy ngủ, định ra rót nước thì cửa sau khẽ kẽo kẹt mở.
Bà Tư – người giúp việc gắn bó hơn 20 năm – hốt hoảng kéo tay cô ra sau vườn, giọng run rẩy:
“Con ơi, đừng ở đây nữa. Con không biết đâu… thằng Trung nó có bệnh. Con vợ trước cũng bỏ đi vì chịu không nổi đó!”
Trang sững sờ:
“Bệnh gì ạ? Sao con không nghe ai nói?”
Bà Tư nhìn quanh, khẽ thở dài:
“Nó nghiện… nghiện nặng. Ông bà giấu, tống tiền cho êm chuyện. Con vợ cũ nó thương lắm, nhưng chịu đựng không nổi cảnh chồng vật vã, la hét, đập phá… nên mới bỏ đi giữa đêm. Từ đó tới giờ, nhà này không dám nhắc nữa…”
Trang chưa kịp phản ứng thì trong nhà vang lên tiếng loảng xoảng, rồi tiếng hét khàn đặc:
“Đừng bỏ anh! Anh hứa cai rồi mà!”
Trang chạy vào.
Khung cảnh hỗn loạn: Trung đang đập vỡ bàn thờ, làm rơi ly tách, mọi tứ tan tành.
Mắt anh đỏ ngầu, mồ hôi túa ra, miệng lẩm bẩm những câu không đầu không cuối.
Ông Phúc lao tới giữ con trai, giọng run rẩy:
“Nó lên cơn rồi… gọi bác sĩ nhanh!”
Trang hoảng sợ đứng lặng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bà Tư kéo cô ra khỏi phòng, vừa khóc vừa nói:
“Thấy chưa… y như hai năm trước. Con vợ cũ cũng nhìn cảnh này mà bỏ đi không một lời.”
Sáng hôm sau, trong căn nhà hỗn độn, khói hương còn ám mùi cay nồng, Trang ngồi lặng trước khung cửa sổ.
Ông Phúc cúi mặt, nói nhỏ:
“Nó có bệnh từ mấy năm nay. Bố mẹ cứ tưởng cưới vợ hiền lành như con về, nó sẽ thay đổi… Ai ngờ…”
Bà Tư đem ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt trước mặt Trang.
Bên trong là đơn nhập viện cai nghiện chưa bao giờ được gửi đi, cùng tấm ảnh người vợ trước – cô gái có nụ cười dịu nhưng ánh mắt mệt mỏi.
Mặt sau bức ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Nếu anh còn dính vào thứ đó, tôi sẽ rời bỏ anh mãi mãi.”
Trang cầm tấm ảnh, nước mắt chảy dài.
Cô hiểu, người phụ nữ trong ảnh từng trải qua đúng nỗi sợ mà cô vừa chứng kiến.
Và có lẽ, nếu ở lại, cô cũng sẽ rời đi như thế.
Vài ngày sau, Thu Trang xếp đồ, lặng lẽ rời khỏi căn nhà ấy, không nói một lời oán trách.
Người làng chỉ biết rằng cô dâu trẻ về nhà ngoại, mắt thâm quầng, không bao giờ nhắc tới hai chữ “tân hôn” nữa.
Lời nhắn gửi:
Cuộc đời có thể đẩy ta vào những ngã rẽ sai lầm, nhưng không gì đáng sợ hơn việc tự đánh mất chính mình. Một phút yếu lòng có thể khiến ta đánh đổi cả tương lai.
Đừng bao giờ dính vào chất cấm – bởi nó không chỉ hủy hoại thân thể, mà còn cướp đi lý trí, tình yêu và cả lòng tin của những người thương ta nhất.
Hãy giữ cho mình một ý chí vững vàng, biết nói “không” trước cám dỗ, và sống trung thực với lòng mình. Vì mọi sự dối trá, sớm muộn cũng bị phơi bày – chỉ có sự chân thành và bản lĩnh mới giúp con người đứng vững giữa cuộc đời này.