Cứ đến bữa cơm, 3 con chị dâu lại qua ăn chực đều như hẹn giờ. Hôm đó tôi hỏi khéo chị thì nhận được câu trả lời ngoài sức tưởng tượng. 

Nói thì bảo chấp các cháu nhưng cứ thế này thì tôi cũng sạt nghiệp, lo thân mình còn chưa xong, tôi cũng có nỗi khổ riêng. 

Tôi và chồng mới cưới chưa lâu, kinh tế vẫn còn eo hẹp nên chưa thể ra ở riêng mà phải sống cùng bố mẹ chồng. Một tháng nay, tôi đang mang bầu, sức khỏe yếu nên nghỉ làm để dưỡng thai, ở nhà chăm sóc bản thân và chuẩn bị đón con đầu lòng.

Chồng tôi đi làm xa, nhà chỉ còn tôi và bố mẹ chồng. Dù hoàn cảnh có đôi chút bất tiện, tôi cũng tự nhủ sẽ cố gắng hòa hợp. Nhưng mọi chuyện bắt đầu trở nên phiền phức từ khi nhà anh trai chồng ngay cạnh có sự thay đổi.

Lúc trước, ba đứa con của anh chị chỉ sang chơi một lát rồi về, dù bố mẹ chồng có mời kiểu gì cũng không ở lại ăn cơm. Tôi từng nghĩ chúng thật hiểu chuyện, được bố mẹ dạy dỗ tốt. Nhưng từ ngày tôi nghỉ làm ở nhà, chẳng hiểu sao bọn trẻ lại ngày nào cũng “ăn chực” hai bữa.

Ban đầu, tôi cố gắng nghĩ thoáng: “Chắc là chúng vô tư trẻ con thôi.” Nhưng dần dần, sự khó chịu bắt đầu len lỏi. Nhà chỉ có ba người lớn, tôi nấu vừa đủ khẩu phần cho mọi người. Thế mà cứ đến giờ ăn, bọn trẻ nhà chị dâu lại “canh đúng giờ”, chạy qua như đã thành thói quen.

Mỗi lần chúng qua ăn, tôi đều để ý thấy bố mẹ chồng nhường phần thức ăn của mình cho các cháu, chỉ ăn cơm chan canh hoặc món phụ đơn giản. Ông bà luôn miệng nói: “Cháu nội mình, ăn thêm tí có đáng gì.” Nhưng tôi thì không nghĩ vậy.

Từ hôm ấy, tôi góp ý:

– Bố mẹ ạ, từ lần sau bọn trẻ sang thì mình cứ để chúng về nhà, đừng níu giữ làm gì. Nhà các cháu đâu thiếu thốn gì mà phải qua đây ăn chực. Bố mẹ cũng nên uốn nắn các cháu, kẻo thói quen này không tốt.

Nghe vậy, bố chồng gạt phắt:

– Ăn nhà ông bà nội sao gọi là ăn chực được? Cháu mình mà tiếc vài miếng cơm thì sau này ai thương?

Mẹ chồng thì nhẹ nhàng bảo tôi:

– Lần sau con cứ nấu nhiều thêm, bọn trẻ ăn cho vui nhà vui cửa, kẻo để chúng đói thì tội.

Tôi cạn lời. Mỗi tháng mẹ chồng đưa tôi 3 triệu tiền ăn và điện nước, nếu tăng thêm phần bọn trẻ, tôi lấy tiền đâu mà bù? Tôi quyết định phớt lờ, chỉ nấu đúng số khẩu phần. Ông bà thích có cháu thì nhường phần của mình, tôi bầu bí, cần ăn uống đầy đủ nhưng số tiền ông bà cho vẫn chỉ có từng đó, biết phải làm sao giờ?

Ngày hôm kia, tôi thấy chị dâu qua nhà đưa tiền cho mẹ chồng. Lấy làm lạ nên tôi hỏi nhỏ:

– Tiền gì thế hả mẹ?

Mẹ chồng lúng túng, né tránh ánh mắt tôi:

– À, chị gửi nhờ mẹ chút tiền có việc.

Nhưng chị dâu lại vô tư nói ngay:

– Từ ngày ăn những món ngon của thím nấu, các con của chị không chịu ăn cơm nhà nữa. Anh chị đi làm cả ngày, tối về muộn không thể nấu những món ngon cho bọn trẻ ăn. Thấy các con thích món ăn của em nấu nên tháng vừa rồi chị góp với mẹ 4 triệu tiền ăn để cho bọn trẻ ăn cùng.

Còn một tháng hè nữa, em cố gắng giúp chị nấu nướng cho bọn trẻ ăn cùng với nha. Sang tháng 8 bọn trẻ đi học ăn ở trường sẽ không phải nấu nữa. Em cứ giúp chị đi, mấy bữa nữa em sinh con chị sẽ nghỉ phép chăm sóc các cháu.

Tôi sững sờ, không ngờ chị dâu đã góp tiền, và số tiền ấy không hề ít. Vậy mà mẹ chồng chẳng nói với tôi nửa lời, cũng không đưa thêm tiền cho tôi mua thức ăn. Thì ra, bọn trẻ vẫn phải ăn uống tằn tiện dù chị dâu đã đóng góp chu đáo.

Trong lòng tôi ngổn ngang, không biết nên tiếp tục bỏ tiền túi ra mua đồ ăn cho các cháu hay phải thẳng thắn nói chuyện với mẹ chồng. Tôi nhìn mẹ chồng, thấy bà vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, còn tôi thì nghẹn ngào. Phải chăng lòng tốt của tôi đã bị lợi dụng quá mức?

 

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/cu-den-bua-com-3-con-di-dau-lai-qua-an-chuc-deu-nhu-hen-gio-hom-do-toi-hoi-kheo-chi-thi-nhan-duoc-cau-tra-loi-ngoai-suc-tuong-tuong-d258676.html