“Sao phải khổ vậy con?” – Câu hỏi của mẹ khiến Tường Vi lặng người vào ngày trở về
Theo báo Vietnamnet, một sáng tháng 7, Đà Lạt nắng vàng dịu nhẹ. Giữa gian bếp nhỏ nơi góc phố, Nguyễn Phạm Tường Vi tất bật nhặt rau, chan bún cá, đun nước dùng. Không ai nghĩ người phụ nữ mềm mại ấy từng là chàng trai tên Lý Tấn Đặng, sinh năm 1997, quê ở Đắk Nông – nay là Lâm Đồng.
Chín năm đã trôi kể từ ngày Vi quyết định sống thật với bản thân, chuyển giới thành nữ. Và đã hai năm cô rời xa ánh đèn sân khấu, bỏ lại hào quang để bắt đầu lại từ một gánh bún cá giản dị.
Từ cậu bé gồng mình đến cô gái khát khao được là chính mình
Vi sinh ra ở vùng quê nghèo hẻo lánh. Ngay từ bé, cô đã cảm thấy mình khác biệt, nhưng không dám nói ra vì sợ ánh mắt kỳ thị. Cô gồng mình sống trong vỏ bọc “con trai ngoan” để làm vừa lòng gia đình.
Ngày đó, khái niệm về đồng tính hay chuyển giới với Vi còn quá xa lạ. Cô chỉ biết bản thân luôn cảm thấy mệt mỏi, lạc lõng. Năm 17 tuổi, Vi một mình vào TP.HCM mưu sinh, làm đủ nghề từ trông xe, phụ bếp, bán hàng đến tiếp thị.
Chính những va vấp nơi thành thị giúp Vi nhận ra điều rõ ràng nhất: cô muốn được sống là một người con gái thực thụ.
Từ đó, Vi bắt đầu học cách làm con gái: mua giày cao gót, tóc giả, váy áo giá rẻ. Khi lần đầu nhìn mình trong gương với chiếc váy ôm dáng, cô biết chắc – đây chính là con người thật của mình.
19 tuổi, sau nhiều năm tích góp, Vi sang Thái Lan phẫu thuật vòng một. Vài tháng sau, cô hoàn tất phẫu thuật chuyển giới. Đau đớn là có, cô đơn cũng có, nhưng tất cả không là gì so với khao khát được là chính mình.
“Sao mà phải khổ vậy con?”
Hai tháng sau khi phẫu thuật, Vi trở về nhà. Cô mặc váy dài, trang điểm nhẹ, tóc xõa ngang vai. Khi mẹ cô nhìn thấy “con trai” trong hình hài một cô gái, bà chỉ bật khóc:
“Sao mà phải khổ vậy con?”
Không giải thích. Vi chỉ đứng im – để hình ảnh thay cho lời nói.
Mẹ cô không trách, cũng không phản đối. Như thể bà vừa sinh ra đứa con gái mới một lần nữa – lần này, đúng giới tính mà con mong muốn. Nhưng những khi thấy con gái vệ sinh vết thương, mặt nhăn vì đau, bà lại quay đi lén lau nước mắt.
Tạm biệt showbiz, bắt đầu từ gánh bún cá
Năm 2020, Tường Vi dự thi Hoa hậu Chuyển giới Việt Nam và giành Á hậu 2. Cô nhanh chóng trở thành gương mặt được săn đón trong làng giải trí: chụp ảnh, dự sự kiện, đi diễn…
Thế nhưng đến năm 2023, Vi bất ngờ từ bỏ tất cả, trở về quê mở quán bún cá.
“Dù được khen có ngoại hình và tố chất showbiz, nhưng tôi nhận ra đó không phải con đường dành cho mình,” cô chia sẻ. “Tôi thích quanh quẩn bên bếp, nấu món ngon cho người mình thương.”
Về quê, Vi học nấu bún cá rô từ mẹ. Ban đầu hỏng nồi liên tục, thức khuya dậy sớm, mỗi ngày chỉ ngủ 3–4 tiếng để thử công thức, đong đếm gia vị.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là sự đón nhận của hàng xóm. Không ai cười cợt. Mọi người gọi cô là “Vi bún cá” – cái tên đầy thân thiện và ấm áp.
Đà Lạt: nơi khởi đầu mới
Đầu năm 2024, Vi quyết định lên Đà Lạt mở quán. Nhưng khó khăn lại ập đến: tìm mặt bằng, xoay vốn, điều chỉnh công thức để hợp khẩu vị khách…
Có lúc cô từng tự hỏi: “Cố gắng đến thế để làm gì?”. Nhưng rồi chính câu trả lời từ nội tâm đã vực cô dậy:
“Tôi muốn sống tử tế, để chứng minh rằng, người chuyển giới cũng xứng đáng được tôn trọng như bao người khác.”
Giờ đây, công việc đã ổn định. Vi vẫn miệt mài mỗi ngày trong gian bếp nhỏ: lọc cá, rim cá, nấu nước dùng, phục vụ khách. Cô không còn sống một mình – bên cô là anh chàng phụ bếp từng âm thầm sát cánh suốt 1 năm qua, giờ đã là người yêu chính thức của Vi.
Họ cùng nhau làm việc, nấu ăn, chia sẻ mọi vui buồn – như bất kỳ cặp đôi bình thường nào khác.
“Có một công việc để làm, một người để yêu và được là chính mình – với tôi, thế là đủ”
Cuộc sống của Tường Vi hôm nay giản dị nhưng đủ đầy. Sau tất cả những bầm dập và lựa chọn can đảm, điều cô giữ lại chính là hạnh phúc – nhỏ thôi, nhưng thật.