Con trai bênh vợ đuổi bố ra khỏi nhà, tôi tức giận chỉ sang khách sạn bên cạnh tiết lộ một chuyện làm con quỳ sụp xuống xin lỗi

Căn nhà ba tầng mặt phố này là do vợ chồng tôi dành dụm cả đời mới xây được. Khi con trai lấy vợ, chúng tôi cho nó đứng tên chung sổ đỏ, coi như của hồi môn. Tôi nghĩ đơn giản: của bố mẹ cũng là của con, con hạnh phúc thì mình cũng vui.

Nhưng kể từ khi con dâu về nhà, mọi thứ đổi khác. Nó xưng “con” với tôi thì nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt chẳng mấy khi thiện cảm. Vợ tôi mất sớm, tôi quen sống giản dị, không bon chen, vậy mà con dâu lại coi tôi như cái gai trong mắt.

Lúc đầu tôi nghĩ chắc do khác thế hệ, nhưng dần dà, những lời nói bóng gió, những bữa cơm thiếu ghế dành cho tôi… tất cả làm tôi hiểu mình đang bị ghét bỏ trong chính nhà mình. Con trai tôi thấy hết, nhưng chỉ im lặng.Một hôm, tôi vô tình làm rơi mảnh sành trong bếp khiến con dâu bị cứa tay. Thay vì hỏi han, nó quay sang gào lên: “Sao bố không chịu chuyển ra ngoài sống cho thoải mái? Bố ở đây làm gì cho chật chội!”Tôi đứng sững. Con trai tôi nghe thấy, bước vào, thay vì bênh vực tôi, nó bảo: “Bố à, con nghĩ bố nên nghỉ ngơi ở nơi khác. Bọn con sẽ lo đầy đủ cho bố. Bố cứ thoải mái coi như đi nghỉ dưỡng.”

Tôi run run, nhưng không muốn đôi co. Tôi thu dọn ít đồ, rời khỏi nhà. Nhưng tôi không đi xa. Tôi chỉ bước sang khách sạn nhỏ bên cạnh, thuê phòng theo ngày. Người lễ tân nhận ra tôi, còn bảo: “Cụ ơi, cụ nghỉ chỗ này làm gì, gần nhà thế?”Tôi chỉ mỉm cười, vì trong lòng có một kế hoạch.

 

Tôi vẫn lặng lẽ quan sát căn nhà đối diện, nơi mà mình từng gọi là tổ ấm. Đến chiều ngày thứ ba, khi con trai mang quà sang khách sạn để dỗ dành tôi quay về, tôi mới lên tiếng.Tôi bảo nó ngồi xuống, rồi mở ngăn kéo, lấy ra tập hồ sơ. Đó là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, giấy tờ nhà và một tờ đơn uỷ quyền chuyển nhượng mà tôi chưa bao giờ ký tên cuối cùng. Tôi nhìn thẳng vào con trai:”Con nghĩ bố già rồi nên không nhớ gì sao?

Căn nhà ấy đứng tên hai bố con, nhưng phần của bố vẫn còn. Và nếu con dám đuổi bố ra khỏi nhà, bố sẽ chuyển nhượng phần bố cho… tổ chức từ thiện mà bố làm tình nguyện.”Mặt nó tái mét. Nó chắp tay quỳ xuống: “Bố! Con xin lỗi! Con sai rồi! Con nhu nhược quá nên để vợ con lấn lướt.

Con không dám cãi lại vì sợ mất hạnh phúc…

“Tôi nghe mà vừa đau vừa xót. Nhưng tôi không mềm lòng ngay.

Tôi bảo:

“Bố sẽ chỉ quay lại khi con dâu con đích thân đến đón bố và xin lỗi. Nếu không, bố sẽ bán phần của mình và đi làm từ thiện cho thanh thản tuổi già.”

Ngày hôm sau, con dâu đến. Nó không dám ngẩng đầu, cúi người:

“Bố, con sai rồi. Con quá ích kỷ, con không hiểu được công sinh thành và bao dung của bố. Mong bố tha lỗi.”

Tôi đồng ý trở về.

Nhưng từ đó, tôi không còn giao toàn bộ niềm tin cho ai nữa. Tôi bắt đầu học cách tự bảo vệ mình, từ pháp lý đến cảm xúc. Tình cảm gia đình là thứ thiêng liêng, nhưng không thể đặt lên bàn cân nếu thiếu sự tôn trọng.

Gia đình tôi sau biến cố đó đã thay đổi. Con trai tôi trưởng thành hơn. Con dâu biết giữ khoảng cách và cư xử đúng mực. Còn tôi, vẫn sống trong nhà mình, nhưng với một trái tim đã học được bài học đắt giá nhất: đôi khi, phải rời đi để người ta hiểu mình cần thiết đến mức nào.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/con-trai-benh-vo-duoi-bo-ra-khoi-nha-toi-tuc-gian-chi-sang-khach-san-ben-canh-tiet-lo-mot-chuyen-lam-con-quy-sup-xuong-xin-loi-d119261.html