Vậy mà — chỉ mới gửi con sang nhà bác nhờ anh họ trông hộ một lát thôi, một lát thôi mà… đã thành ra cơ sự này.
Hôm ấy, bố mẹ bận ra đồng gặt lúa. Con nằng nặc muốn đi, mẹ cũng nghĩ để con chơi cùng anh em cho vui. Trước khi đi, mẹ còn dặn:
“Ở nhà nhớ nghe lời anh, đợi bố mẹ về nhé.”
Con gật đầu, khoác cái ba lô nhỏ xíu, nụ cười vẫn sáng rỡ. Mẹ nào ngờ, đó là lần cuối mẹ thấy con cười như vậy.
Chiều xuống, chờ mãi không thấy con về, bố con cuống cuồng cùng người thân đi tìm. Đi từng ngõ ngách, gọi tên con khản cả giọng. Rồi điện thoại reo, tin dữ như sét đánh: người ta tìm thấy con… trong bao tải, dưới mương nước ngay gần nhà. Lúc ấy, con đã rời xa thế giới này.
Mẹ nghe mà đầu óc trống rỗng, tay chân rụng rời. Mẹ chạy tới, thấy người ta v: ớt con lên, quấn trong lớp vải nhăn nhúm. Con bé bỏng của mẹ, mới sáng còn ríu rít, giờ nằm đó lạnh lẽo. Mẹ gào tên con, mong con mở mắt, khóc thật to như mọi khi — nhưng không còn gì cả, chỉ còn tiếng tim mẹ vỡ vụn và mùi đất ẩm bốc lên từ mương nước.
Người ta nói, đó không phải tai nạn. Là anh họ con — đứa trẻ mới học lớp 8, con nhà bác.
Mâu thuẫn cãi vã, tranh nhau đồ chơi… rồi nó ra tay. Xong còn giấu con trong bao tải, đem ra góc vườn, bỏ xuống mương. Nghe đến đây, mẹ thấy trời đất đảo lộn. Đó là m@’u m:ủ ruột rà, sao lại thành ra thế? Sao lại đ: ộc á: c đến vậy với một đứa bé mới 8 tuổi?
Mẹ nhìn đứa cháu, mà chỉ thấy một vực sâu không đáy. Muốn hỏi: Sao con lại làm vậy với em? Sao em khóc, em sợ, mà con vẫn nỡ nhẫn tâm? Nhưng hỏi để làm gì — lời nào đủ xoá đi cái ch: ê’t này?
Người ta bảo “đã giao cho công an điều tra”. Họ nói sẽ tìm ra nguyên nhân, sẽ xét xử. Nhưng với mẹ, tất cả chỉ còn một chữ: Mất. Mất con rồi. Không có công lý nào bù được tiếng “mẹ ơi” mà mẹ sẽ chẳng bao giờ còn nghe nữa.
Đêm đầu tiên sau khi con đi, mẹ ôm chiếc áo phông con thường mặc, vẫn còn mùi nắng, mà gào thét trong bóng tối. Mẹ tự trách: Giá như hôm đó mẹ giữ con ở nhà, giá như mẹ không để con sang chơi… Thì có lẽ con vẫn ngồi bên mẹ, mè nheo không chịu ăn rau, vẫn ríu rít gọi “mẹ ơi” khi sợ bóng tối.
Con gái ơi, mẹ biết lời mình vụng về, không thể nói hết nỗi đau này. Mẹ chỉ muốn giữ lại tất cả — mảnh giấy con vẽ nguệch ngoạc, mái tóc con vương mùi dầu gội — như giữ một phần con trong căn nhà này. Người ta bảo thời gian sẽ làm nguôi ngoai, nhưng ai đã từng nhìn con mình bị đưa đi trong bao tải, ai đã từng đứng bên quan tài nhỏ bé, mới hiểu chẳng có thời gian nào làm lành được vết thương này.
Mẹ hứa, mẹ sẽ sống, dù tim nát tan. Mẹ sẽ kể về con, về nụ cười rạng rỡ như hoa, để ai đến bên mẹ đều biết: đã từng có một đứa con gái nhỏ, đã từng làm mẹ hạnh phúc đến vậy. Và một ngày nào đó, ở nơi không còn đau khổ, mẹ sẽ lại ôm con, không bao giờ sợ mất nữa.
Con gái ơi… mẹ sẽ yêu con đến cuối cùng, như lời mẹ đã hứa từ khi con chào đời.