Năm ấy, tôi là một cậu học sinh năm cuối trung học, đang đối mặt với một giai đoạn đầy thử thách trong đời. Chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra, một cánh cửa quyết định tương lai của tôi. Thế nhưng, thay vì tập trung học hành, tôi chìm sâu trong sự tuyệt vọng. Gia đình tôi sống ở một vùng núi hẻo lánh, với điều kiện kinh tế chỉ ở mức trung bình. Cha tôi làm công nhân, còn mẹ tôi là một nông dân chân chất, kiếm sống bằng những luống rau, thửa ruộng trong làng. Suốt những năm tháng cấp ba, mẹ một mình gồng gánh nuôi tôi, đứa con trai duy nhất, với tất cả tình yêu thương và hy vọng.
Kỳ thi đại học không chỉ mang ý nghĩa là một bước ngoặt trong đời tôi, mà còn là niềm kỳ vọng lớn lao từ gia đình, người thân và thầy cô. Tôi hiểu rõ điều đó, nhưng bất hạnh lại ập đến vào mùa đông năm ấy. Cha tôi đổ bệnh nặng, phải nằm liệt giường và cần phẫu thuật gấp, nhưng gia đình không thể xoay xở nổi số tiền khổng lồ. Trước áp lực ấy, tôi không thể tập trung vào việc học. Tâm trạng tôi ngày càng sa sút, đến mức giáo viên toán, cô Trương, nhận ra điều bất thường. Trong một buổi học, cô gọi tôi lại sau giờ tan lớp, ánh mắt đầy sự quan tâm.
“Tiểu Vương, em làm sao thế? Nói cho cô nghe, đừng giữ trong lòng,” cô nhẹ nhàng hỏi. Tôi lưỡng lự hồi lâu trước khi nghẹn ngào kể về tình trạng của cha mình. Nghe xong, cô im lặng một lúc lâu, rồi lấy ra một phong bì, trao cho tôi và nói: “Đây là 57 triệu đồng, em hãy cầm về lo cho cha. Đừng lo nghĩ quá nhiều, cô chỉ mong em chuyên tâm vào học hành.” Tôi nghẹn lời, không biết phải đáp lại ra sao. Cô yêu cầu tôi hứa rằng 10 năm sau, khi thành đạt, hãy trả lại số tiền này.
Tôi mang số tiền ấy về nhà, trong lòng tràn ngập niềm xúc động. Khi nhìn thấy số tiền trên tay tôi, mẹ đã bật khóc nức nở. Bà liên tục cảm ơn cô Trương và ngay hôm sau sắp xếp để cha tôi được phẫu thuật. Ca phẫu thuật diễn ra thành công, cha tôi dần hồi phục và có thể đứng dậy đi lại. Nhờ sự giúp đỡ của cô Trương, gia đình tôi vượt qua được giai đoạn khốn khó nhất. Tôi quay trở lại trường, tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng trong đời.
Cuộc hội ngộ 10 năm sau
Một tháng trước kỳ thi đại học, trường tổ chức họp phụ huynh. Mẹ tôi đến dự với một rổ rau củ bà tự trồng làm quà cảm ơn cô Trương. Khi gặp cô, mẹ nắm chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Cô ơi, gia đình tôi suốt đời này sẽ không quên ơn cô.” Cô mỉm cười, nói rằng mình chỉ làm điều cần làm của một người giáo viên. Những lời động viên của cô trở thành nguồn động lực lớn lao giúp tôi vượt qua kỳ thi và đỗ vào ngành sư phạm.
Trong suốt những năm đại học, tôi luôn nhớ lời dạy của cô: “Hãy học thật giỏi và giúp đỡ những người khác khi em có thể.” Tốt nghiệp ra trường, tôi trở thành một giáo viên, tiếp nối con đường mà cô đã truyền cảm hứng. Sau 10 năm, tôi quay về tìm cô để trả lại số tiền năm xưa. Nhưng khi gặp cô, tôi nhận ra rằng cô không cần bất kỳ sự báo đáp nào. “Điều cô mong là em sống tốt và lan tỏa lòng nhân ái,” cô nói.
Thế nhưng, cuộc sống luôn mang đến những bất ngờ. Một ngày nọ, con trai cô Trương, anh Lý Vệ, đến tìm tôi sau khi cô qua đời. Anh tuyên bố rằng cô để lại lời nhắn nhủ tôi phải trả lại số tiền vay năm ấy. Tin cô qua đời khiến tôi bàng hoàng, nhưng càng bất ngờ hơn khi biết rằng lời nhắn ấy không đúng sự thật. Thì ra Lý Vệ làm ăn thất bại, vay nặng lãi không trả được. Sau đó, anh ta mượn số tiền mà tôi gửi cho cô hàng tháng. Một thời gian sau, luật sư của cô cũng tới tìm tôi. Thông qua luật sư của cô, tôi mới hiểu rằng số tiền đó là món quà cô tự nguyện trao cho tôi để cứu giúp gia đình tôi, không phải một khoản vay.
Hành trình tri ân và tiếp nối
Mỗi dịp lễ, tôi luôn về thăm nơi an nghỉ của cô Trương. Tôi kể cho học sinh của mình nghe câu chuyện về cô – một người thầy đã thay đổi cuộc đời tôi bằng sự bao dung và tình yêu thương. Với tôi, cô không chỉ là người thầy, mà còn là người đã tái sinh cuộc đời tôi, dạy tôi ý nghĩa thực sự của lòng tốt và trách nhiệm làm người. Những lời dạy của cô mãi là ánh sáng soi đường cho tôi trên hành trình làm một người giáo viên, lan tỏa những điều tốt đẹp đến nhiều thế hệ sau.