Năm 22 tuổi, cô rời quê vào Sài Gòn, mang theo giấc mơ đổi đời. Nhưng Sài Gòn không phải thiên đường – đó là một mê cung mà nếu không tỉnh táo, người ta rất dễ lạc lối.
Một đêm mưa, Linh bị đuổi khỏi phòng trọ vì không đủ tiền đóng ba tháng liền. Cô đứng giữa trời, ướt nhẹp, ôm túi quần áo rách nát, nước mắt lẫn nước mưa chảy dài trên mặt. Khi tưởng như không thể gồng gánh thêm được nữa, một chiếc Mercedes đen dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính hạ xuống, một giọng trầm ấm vang lên:
– Cô gái, lên xe đi, trời mưa thế này dễ ốm lắm.
Linh ngập ngừng. Người đàn ông trên xe mặc vest chỉnh tề, tóc hoa râm, khuôn mặt phong trần nhưng lịch lãm. Nhìn vẻ ngoài và chiếc xe sang, ai cũng biết ông ta là đại gia.
Đó là lần đầu tiên Linh gặp ông Khải – người đàn ông 58 tuổi, góa vợ, chủ một chuỗi khách sạn lớn ở TP.HCM.
Ông Khải không làm gì cô trong đêm đó. Ông chỉ đưa cô về căn hộ cao cấp. Sáng hôm sau, ông đưa cho cô một bộ quần áo mới, rồi mời cô bữa sáng với ly cà phê nóng hổi bên cửa sổ nhìn xuống thành phố.
– Em có muốn làm việc cho tôi không? – ông hỏi, mắt không rời tờ báo.
– Làm gì ạ? – Linh run run, không dám ngước mặt nhìn.
– Làm trợ lý riêng. Chăm sóc sức khỏe, sắp xếp lịch trình. Không cần trình độ, chỉ cần thật thà và biết giữ bí mật.
Linh im lặng một lúc lâu rồi gật đầu. Cô biết đây là chiếc phao cuối cùng trong đời mình.
Từ hôm đó, cuộc sống của Linh thay đổi chóng mặt. Cô chuyển đến sống trong căn hộ ông Khải thuê riêng, mặc đồ đẹp, ăn ngon, đi lại bằng xe riêng. Dù bị đồn là “gái bao” của đại gia, cô vẫn cắn răng chịu đựng, vì cuộc sống này tốt hơn nhiều so với những tháng ngày lê lết ngoài phố.
Sáu tháng sau, Linh phát hiện mình có thai.
Tin này như quả bom nổ giữa giới thượng lưu. Báo chí thi nhau giật tít: “Trợ lý riêng mang thai với ông trùm khách sạn 58 tuổi”, “Chuyện tình chênh lệch 36 tuổi gây sốc!”
Linh bị truyền thông săn đón, mạng xã hội thì dậy sóng với những lời lẽ cay nghiệt:
– “Con nhỏ này chắc giăng bẫy đại gia để đổi đời.”
– “Chắc gì đứa con đã là của ông ấy.”
– “Tham tiền thì chịu thôi!”
Nhưng ông Khải không lên tiếng phủ nhận. Ông lặng lẽ thuê bác sĩ riêng, chăm sóc Linh từng bữa ăn, giấc ngủ. Trong mắt công chúng, ông là người đàn ông si tình, thậm chí… dại khờ vì tình yêu.
Nhưng Linh biết, có điều gì đó không ổn.
Một đêm khuya, khi ông Khải đang ngủ say, Linh tình cờ phát hiện một két sắt nhỏ trong phòng làm việc. Không cưỡng lại được tò mò, cô mở thử bằng sinh nhật của ông – và bất ngờ, két mở ra.
Bên trong là hàng loạt bức thư, ảnh chụp cũ kỹ… và một giấy xét nghiệm ADN.
Bức ảnh đầu tiên là của một người con gái – rất giống Linh – nhưng ăn mặc theo phong cách những năm 90. Cô gái ấy đứng bên cạnh… chính ông Khải.
Bức thư ngắn bên cạnh khiến Linh lạnh sống lưng:
“Khải, nếu anh thật sự yêu tôi, anh phải chấp nhận sự thật. Con gái tôi – là con ruột của anh. Nhưng anh đã bỏ rơi chúng tôi. Tôi không tha thứ. Tôi chỉ mong một ngày, con bé sẽ quay lại tìm anh. Khi đó, đừng để nó đau khổ như tôi.”
– Ký tên: Hạnh.
Linh chết lặng. Mẹ cô tên Hạnh. Người phụ nữ trong ảnh chính là mẹ cô thời trẻ. Và nếu bức thư là thật… thì ông Khải là cha ruột của cô?!
Sáng hôm sau, Linh bỏ đi. Cô không nói gì. Mang theo đứa bé trong bụng, cô quay về quê tìm mẹ – quyết lấy cho bằng được câu trả lời.
Mẹ cô, thấy con mặt trắng bệch, nước mắt ròng ròng, đã gục xuống, thừa nhận tất cả.
Hồi trẻ, mẹ cô yêu ông Khải say đắm. Nhưng khi biết bà có thai, ông Khải lại chọn kết hôn với con gái một chính trị gia để phát triển sự nghiệp. Bị phản bội, bà cắt đứt liên lạc và nuôi con một mình, chưa từng nhắc đến người đàn ông ấy suốt mấy chục năm.
Linh ôm đầu gào khóc. Đứa bé cô đang mang trong bụng… không thể là con của cha ruột. Không thể nào!
Mẹ cô vội vàng lắc đầu:
– “Không, ông ấy vô sinh từ sau tai nạn năm 50 tuổi. Ông từng nói với mẹ như thế. Linh à, chắc chắn đứa bé không phải là con ruột ông ấy. Không thể có chuyện loạn luân đâu con ơi!”
Linh như trút được gánh nặng. Nhưng trong lòng cô, cơn sóng ngầm chưa bao giờ dừng lại.
Mẹ Linh chợt khựng lại, ánh mắt đầy lo lắng.
– “Nhưng… Linh à, mẹ cần con nhớ lại. Trước khi gặp ông Khải, con đã từng ở với một người đàn ông khác… có phải không?”
Linh sững người. Ký ức ùa về như thác đổ.
Đó là Duy – chàng kỹ sư xây dựng cô quen trong một lần làm thêm tại công trình. Họ từng yêu nhau cuồng nhiệt trong một căn phòng trọ tồi tàn, cùng chia nhau ổ bánh mì và những giấc mơ lớn. Nhưng rồi Duy đột ngột biến mất sau một đêm mưa lớn – không lời từ biệt, không tin nhắn. Linh đã từng tuyệt vọng vì mất anh.
– “Con nghĩ… đứa bé là của Duy?” – Linh lắp bắp.
Mẹ cô gật đầu:
– “Chắc chắn. Duy từng về quê tìm con, nhưng lúc đó con đã bỏ lên Sài Gòn. Mẹ gặp nó một lần – chàng trai rất đàng hoàng, có trách nhiệm. Nó khóc khi nghe con bỏ đi.”
Linh sững sờ. Bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn trào lên – hối hận, nhớ thương, và cả nhẹ nhõm. Đứa bé trong bụng cô – không phải là kết quả của một sai lầm, mà là kết tinh của một tình yêu thật sự, dù dang dở.
Mẹ cô nhìn con gái đầy thương cảm:
– “Có thể ông trời cho con một cơ hội làm lại – với con của chính người đàn ông con từng yêu nhất.”
Linh quay lại Sài Gòn, tìm gặp ông Khải. Cô đối mặt ông với toàn bộ sự thật.
Ông im lặng rất lâu, rồi chỉ nói một câu:
– “Ta biết con là con gái của Hạnh. Ngay từ ngày đầu gặp, ta đã biết… Nhưng ta vẫn muốn chăm sóc con, như một cách chuộc lại lỗi lầm quá khứ.”
– “Còn đứa bé?” – Linh thì thào.
– “Không phải của ta. Ta biết… ta không thể có con nữa. Nhưng ta không quan tâm. Ta chỉ muốn con được sống như một người bình thường, không phải vất vả như mẹ con ngày xưa.”
Ông Khải quay mặt đi, giọng trầm xuống:
– “Ta già rồi. Không cần gì nữa ngoài sự tha thứ.”
Linh rơi nước mắt. Cô không thể ghét ông – vì ông là cha ruột của cô. Nhưng cô cũng không thể ở lại – vì điều đó sẽ khiến tất cả trở nên méo mó.
Cô chọn rời đi, mang theo đứa con, chọn một cuộc sống đơn giản nơi vùng quê, tránh xa mọi thị phi.
Hai năm sau, trên báo đăng tin ông Khải qua đời vì tai biến. Di chúc để lại toàn bộ tài sản cho một “người thừa kế đặc biệt”, nhưng danh tính không công bố.
Một luật sư tìm đến nhà Linh, đưa cô bản sao di chúc. Trong đó có dòng viết tay:
“Cho con gái tôi – Linh. Đừng sống như mẹ con. Hãy sống như một nữ hoàng, dù ở bất cứ nơi đâu.”
Linh ôm con, nước mắt lăn dài. Đứa trẻ cười khúc khích trong vòng tay mẹ – đứa trẻ không có cha, nhưng có cả một tình thương vô hình đang dõi theo nó.
Chiều muộn, khi nắng nhạt dần trên con đường làng yên ả, một chiếc xe máy cũ dừng lại trước cổng nhà Linh. Người đàn ông gầy gò, rám nắng, tay ôm bó hoa dại, đứng lặng nhìn cô từ xa.
Linh ngẩng lên, tim cô như ngừng đập.
– “Duy…” – cô gọi khẽ, như không tin vào mắt mình.
Anh cười, vẫn là nụ cười năm xưa – có chút ngại ngùng, có chút nồng ấm.
– “Anh nghe nói em đã sinh con… Anh đến trễ quá phải không?”
Linh ôm chặt đứa bé vào lòng. Đứa trẻ bất giác vươn tay về phía Duy – như nhận ra người cha mà nó chưa từng biết mặt.
– “Không. Chưa bao giờ là trễ… nếu anh còn quay về.”
Bầu trời hôm ấy bỗng trong xanh lạ thường. Giữa tiếng cười con trẻ và ánh mắt ngấn lệ, Linh biết: hành trình của cô đã thật sự bắt đầu – lần này là vì tình yêu, chứ không còn vì sống sót nữa.