Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm:
“Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.”
Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn.
Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đ: â: m xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ.
Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!”
Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ mẹ chú rể rơi xuống đất. Tình cờ thôi. Nhưng với Diễm – đó là tia s: é: t đánh.
Chiếc khăn ấy — là mảnh vải thêu tên “Diễm” và dòng chữ “Con gái mẹ mãi yêu”, được may tay bằng chỉ xanh đã phai, y hệt chiếc khăn cô đã giữ suốt hơn 20 năm như báu vật.
Chiếc khăn ấy… cô từng mang theo khi bị bỏ lại trước cổng trại trẻ m: ồ c: ôi lúc ba tuổi.
Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ.
“Chiếc khăn này… sao mẹ có được?” – Giọng cô run lên.
Người phụ nữ tái mặt, định giật lại. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi… khóc.
“Diễm… là con sao?” – Bà nghẹn ngào.
Không khí n: ổ tung. Chú rể s: ửng s: ốt. Khách mời đứng bật dậy.
Diễm đứng đó, như hóa đá. Tai ù đi. Mọi tiếng vỗ tay, tiếng nhạc, lời chúc tụng… bỗng trở nên nhức nhối.
“KHÔNG THỂ NÀO!” – cô hét lên.
“Bà là mẹ của Minh! Còn tôi… tôi cũng là con của bà sao? Vậy tức là… tôi sắp cưới… anh trai mình?!”
Một tràng xì xào khắp hội trường. Người già chết điếng, bạn bè lặng người.
Mẹ Minh sụp xuống ghế, tay ôm ngực, nước mắt không ngừng rơi:
“Không… không phải vậy đâu con ơi… Minh là con nuôi. Mẹ không sinh ra Minh. Mẹ nhận nuôi nó sau khi cưới ba Minh… Còn con…” – bà nghẹn lại – “con mới là m: áu m” ủ của mẹ.”
Bà nhìn chiếc khăn run rẩy:
“Ngày đó… mẹ mới 19 tuổi, lỡ dại, bị ép b: 0? con. Mẹ trốn đi, sinh con trong âm thầm… Nhưng rồi gia đình phát hiện, bắt mẹ r: ời khỏi con… Mẹ chỉ kịp để lại cho con chiếc khăn này, rồi bị đưa đi nơi khác. Từ đó… mẹ đi khắp nơi tìm con.”
Giọng bà thổn thức, từng chữ như cào vào tim người nghe:
“Mẹ tìm đến từng trại trẻ mồ côi, từng mái ấm, cầm theo tấm ảnh duy nhất… nhưng vô vọng. Có lúc tưởng như phát đ: iên. Có lúc chỉ muốn buông bỏ tất cả… Nhưng mẹ không thể. Mẹ biết con vẫn ở đâu đó… chờ mẹ.”
Bà nghẹn ngào, ánh mắt như dán chặt vào Diễm:
“Rồi hôm nay… mẹ thấy con. Mẹ không dám tin. Mẹ nghĩ mình đang ảo giác. Nhưng chiếc khăn này… là định mệnh.”
Chú rể Minh sững sờ, nhìn mẹ, rồi nhìn Diễm.
“Em không phải… em không phải em gái của anh…” – anh lắp bắp, giọng như vỡ vụn.
Diễm lùi lại, mặt trắng bệch, tay buông rơi chiếc nhẫn cưới.
Cô quay lưng, chạy khỏi lễ cưới, giữa tiếng gọi của người đàn ông cô yêu và tiếng nức nở của người phụ nữ cô từng khắc khoải trong những giấc mơ tuổi thơ.
Một tuần sau…
Diễm đứng bên hồ, gió lồng lộng thổi tung tóc. Bên dưới làn nước trong, bóng cô nghiêng nghiêng, run rẩy.
“Diễm!”
Cô quay lại. Minh đang chạy đến, hơi thở gấp, tay ôm chặt hộp nhẫn.
“Anh xin lỗi… anh đã không đuổi theo em ngay hôm đó. Anh nghĩ em cần thời gian. Nhưng… nếu giờ em còn muốn, thì…”
Anh quỳ xuống, mở hộp.
“Em đồng ý làm vợ anh chứ? Không phải ở lễ cưới kia, không giữa tiếng vỗ tay rộn rã… mà là ở đây, chỉ có anh và em, và một cuộc đời mới bắt đầu.”
Diễm bật khóc. Nhưng lần này, là giọt nước mắt nhẹ nhõm.
Phía sau, người mẹ – cũng là mẹ ruột của cô – đứng nhìn, ánh mắt rưng rưng nhưng đầy mãn nguyện.
Cô bước tới, ôm lấy bà.
“Mẹ… cảm ơn vì đã không ngừng tìm con.”
Rồi cô quay lại, gật đầu với Minh.
“Em đồng ý.”
Hai người ôm nhau giữa gió chiều. Không còn gì cản trở. Không còn nghi ngờ. Chỉ còn tình yêu, và một gia đình vừa tìm thấy nhau – sau những năm tháng tưởng chừng mất mát mãi mãi.